22.12.07

Chiếc diều đứt giây


Thuở ấy chúng tôi còn bé lắm
Vẽ đôi chim nhỏ đề tháng năm
Vẽ tên lên cánh diều no gió
Cột dưới gốc cây đợi trăng rằm.

Giấc ngủ tuổi thơ quá ngọt ngào
Thấy mình hai đứa tận trăng sao
Để trâu ăn lúa nhà chú cuội
Nên chị Hằng Nga mới gọi vào.

Tỉnh rồi mới biết chỉ chiêm bao
Hai đứa rủ nhau chạy ...chạy vào
Chạy đến gốc cây nhìn giây đứt
Nghĩ diều ở lại thật cung trăng.

Dỗ tôi anh ướt tấm khăn nâu
Lại ngắt cành hoa tím dắt đầu.
Anh bảo sẽ đền tôi cái khác
Chở được tôi vào tận cổng sao.

Chưa trả nợ diều anh đã đi
Kỷ niệm về anh chẳng có gì
Làng xóm không còn nghe tiếng sáo
Mỗi lần trăng sáng cuối thôn kia

Giận anh tôi vẫn giận trong lòng.
Thêm giận ông trời gây bão giông
Mỗi lúc nhớ về con diều giấy
Đã mất, lâu rồi giữa cõi không.

Ai lượm dùm ai những mảnh lòng
Từ mùa oan trái, buổi suy vong
Ai biết chăng ai tình đã lỡ
Cho người thua thiệt cõi hư không

Trở về xóm cũ chốn vườn hoang
Gió lại về xua những lá vàng
Tưởng cánh diều xưa bay lãng đãng
Lòng buồn chợt lạnh tới sao băng.

(Thơ theo chuyện kể của Trung Thanh Vân )
Ngọc Bích

No comments: