29.7.09

Hình ảnh và tin về sức khỏe Hà chưởng môn




Hình thứ nhất Chả cá Lã Vọng Đoàn Xuân Ngọc và Hà chưởng môn
Hình hai : Cụ bà và Gái Quê đang " bắt " Hà thi lão phải ăn phở ( vì cụ chỉ ăn ít thôi)
Hình ba : Cả hai đồng lõa ép Lão gia phải ăn

Thân kính gửi chung đến các thân thi hữu xa gần,

Thứ hai July -27- 2009 Ngọc Bích đã đi cùng với đàn anh Đoàn Xuân Ngọc ( hỗn danh Ngọc Toét ) đến tư gia của Hà Chưởng Môn và đây là những tin mới nhất về Thi Lão:

Sau khi ở Viện dưỡng lão được ba ngày thì cụ Hà nhất định đòi về nhà lại , cụ cảm thấy không thoải mái ở nơi này, và bác sĩ trông nom về bệnh trạng của cụ cũng đồng ý để cụ về nhà tĩnh dưỡng cùng với 2 người trông nom cụ thường trực ngày đêm thay phiên nhau tuy rằng hiện trạng sức khoẻ của cụ tuy có thuyên giảm và rất có hy vọng bình phục. Dẫu rằng ở tuổi trên chín mươi thì việc hồi phục tuy có chậm chạp thật nhưng khi chúng tôi tới thăm mỗi lần thì đều nhận thấy khả quan hơn và cụ rất vui vẻ, tỉnh táo những lần có bạn bè thân hữu đến thăm và cụ cũng chuyện trò thân mật đồng thời nhắc lại từng kỷ niệm với mọi người. Điều này khiến cho Ngọc Bích nghĩ rằng chúng ta đến thăm và chuyện vãn với cụ cũng là một hình thức góp sức, tiếp tay cho cụ mau lành bệnh. Nói thế có nghĩa rằng chúng ta đến thăm viếng cụ vào thời gian này đã là một món quà tinh thần mà cụ rất yêu thích rồi đó.
Cụ Hà ăn uống bình thường thôi, ăn ít nhưng vẫn ăn theo ý thích với những món quốc hồn quốc tuý như phở , bánh đúc, bún riêu, bánh cuốn v.v cụ không được ăn cơm nhiều vì đường cao.
Sáng thứ ba 28- July- 2009 cụ có ý nhờ bác sĩ Hoàng văn Đức ( nam Cali ) chứng nhận là cụ còn minh mẫn và có ý muốn trở lại đạo vì cụ bà là người bên Thiên chúa giáo . Sau đó cụ và thân nhân cho biết là cụ sẽ làm lễ trở lại đạo vào chiều thứ bảy tuần này nhưng chưa nói rõ là tại địa điểm nào.
Tình trạng sức khỏe của cụ tuy có khả quan coi như đã thoát hiểm, nhưng đôi lúc tỉnh và lẫn cũng vẫn thường sảy ra tuỳ theo người đối diện với cụ và câu chuyện mà cụ theo dõi hoặc nhắc đến. Nhưng có một điều phải nói đến là cụ vẫn giữ đức tính vô cùng quí gía là hòa hoãn, độ lượng ân cần với mọi người đến thăm cụ . Anh Đoàn Xuân Ngọc cũng như tôi đối với cụ luôn cung kính như với một người cha già vậy . Hôm chúng tôi tới thăm là hôm cụ mới đi đi hớt tóc về vì mấy chỗ khâu trên đầu mọc da non nên hay bị ngứa . Chúng tôi gửi đến quý bạn vài tấm hình chụp mới nhất tại tư gia bữa này và vẫn thường xuyên qua lại thăm cụ. Nếu có tin tức gì vui và khả quan hơn về Hà chưởng môn thân tình của chúng ta thì chúng tôi sẽ xin báo đến để gia đình anh em văn nghệ sĩ chúng ta cùng vui nhé.
Đồng thời một nhóm anh chị em trong Thi văn đoàn Bốn Phương và Cơ Sở Thơ Văn Lạc Việt cùng có dự định sẽ tổ chức một buổi họp mặt có tính cách là chúc sức khoẻ Hà thi lão, vừa vinh danh một đàn anh khả kính, vừa như là một sinh điếu khi Hà chưởng môn còn chung vui với chúng ta được.
Điều này tôi có dịp thưa chuyện với Hà thi lão, lâu rồi . Trước thì cụ gạt đi , nhưng sau này thì cụ đồng ý một cách rất vui vẻ và còn mong có dịp gặp lại một số anh em mà cụ nhắc đến tên một cách thân tình như là " Cu này ...., cậu nọ... bác kia v.v...dễ có đến bao lâu không gặp, chẳng biết bây giờ ra sao rồi nhỉ "
Do đó cá nhân tôi rất tha thiết đẻ có thể tổ chúc được một buổi họp mặt như thế để hầu đem lại niềm vui nhỏ cho Hà thi lão trong những tháng ngày còn lại .
Xin các bạn vui lòng chung góp công sức để chúng ta cùng vui với nhau và cùng đem lại niềm vui cho vị Thi lã khả kính .
Tình thân và lời cầu chúc sức khoẻ đến Hà chưởng môn và toàn thể gia đình anh em văn nghệ sĩ mà chúng ta cùng có một liên hệ với nhau qua duyên văn nghệ.
Thân kính .
Ngọc
Bích

Ban Hợp Ca Mây Ngàn Phương và thi sĩ Đ.A




Toàn Ban Hợp Ca Mây Ngàn Phương và nhà thơ Đông Anh cùng với " Lời Cảm Ơn"


28.7.09

Chiều Thơ Cao Mỵ Nhân


Quán Thơ Những Tháng Ngày Còn Lại với những thân hữu còn ở lại tới phút...tan hàng. Quán Thơ Những Tháng Ngày Còn Lại cũng là tên của cuốn thơ Cao Mỵ Nhân và cũng là tên của Chiều thơ Mỵ được tổ chức tại San Jose CA vào cuối tháng sáu ( 28- June- 2009 )
Buổi ra mắt thơ được tổ chức rất thành công trong tình thân thi hữu mà từ lâu lắm người ta mới được nhìn thấy lại . Phải nói rằng gần như hầu hết những thân thi hữu tham sự đếu là bạn với nhà thơ Cao Mỵ Nhân , là đồng đội cũ , là chiến hữu của nhà thơ này . Có thể nói rằng sự thành công trong tình thân aí có lẽ cũng do hai nhóm bạn thơ của CMN , một bên là Cơ Sở Thi Văn Lạc Việt do Thi Sĩ Đông Anh và nhà thơ Chinh Nguyên điều động rất linh động cùng với sự hợp tác của Thi Văn Đoàn Bốn Phương gồm các nhà thơ mà tên tuổi đã được các giới anh em văn nghệ sĩ vùng vịnh dành cho những cảm tình ưu ái , nhất là đối với nhà thơ được biết đến như Trường Giang của Một Rừng Chính Khí, Mạc Phương Đình qua tác phẩm Lời Ru Của Mẹ với Hoàng Ngọc Văn trong tác phẩm Lãi Được Tiếng Cười đã khiến cho bầu không khí rất nóng bức của buổi chiều hè tại Hội Trường Vi Vô trở nên vừa đủ thân tình vừa vui trong niềm vui gặp lại của đa số các bằng hữu xa gần tham dự .
Ngoài những bạn thơ tại vùng vịnh , người ta còn thấy có sự hiện diện của những thi khách phương xa nhà văn Đào Vũ Anh Hùng, nhà thơ Hoàng Song Liêm, nhà báo Trần văn Ngà và bà xã Thiếu Tá Trần thị Bích Nga nguyên là chiến hữu và cũng là bạn tù của CMN từ Sac Cramento cũng góp mặt với nhóm cựu nữ quân nhân tại San Jose các bạn đồng song Trưng Vương ngày cũ . Người ta cũng còn nhận thấy hầu như gần đông đủ các nhà báo, nhà văn , thân hữu như bà Cao Ánh Nguyệt của Phụ Nữ Ca Li, ông Nguyễn Vạn Bình Ý Dân, ông Lâm văn Sang, nhà báo kỳ cựu Thanh Thương Hoàng, nhà thơ Ngô Đình Chương, nhà văn Nguyễn Trung Dũng, Nguyên Phương, Diên Nghị, Song Nhị, Tú Lắc( Cung Diễm) Duy Văn , nghệ sĩ Kiều Loan, Ái Lan, nhạc sĩ Lynh Phương , Bảo Ngọc và nghệ sĩ Trần Ngọc Phong rất " phong" qua Đôi Giầy Dũng Sĩ của chàng. v.v..
Giáo Sư Ngô Đức Diễm đã đưa chúng ta vào thăm Quán Thơ của Mỵ qua bài nhận xét khéo léo tinh tế của ông mà chúng ta quên hẳn thời gian và chìm trong không gian yên tĩnh của buổi chiều mãi cho đến lúc mọi người cùng vui vẻ, cảm động trong " Lời Cảm Ơn" của toàn ban hợp ca Mây Ngàn Phương xuất hiện với những tà áo màu xanh của biển, để rồi cũng chính ban Mây Ngàn Phương đưa chúng ta về qua kỷ niệm bằng bản nhạc Hoa Soan Bên Thềm Cũ rất tình cảm , gợi nhớ về những ngày chinh chiến điêu linh của các chàng trai lính trận với các nàng chinh phụ thuở nào.
Chiều Thơ đã êm đềm trôi qua trong bóng Mây Ngàn Phương tan vào khoảng không để rồi lưu lại mãi trong chúng ta những tháng ngày còn lại .
Ngọc Bích

26.7.09

Chúc Mừng Cháu Ngoại

Bây giờ lại đến lượt cháu ngoại , cũng lễ ra trường Trung Học tại Fremont CA nữa đây
Cháu Lê Phước Nam vừa mười tám tuổi vừa lấy bằng Eagle liên đoàn Rạng Đông , trong liên đoàn này cả bố, mẹ của cháu Lê P. Nam đều là hai Trưởng của của liên đoàn và với hướng đạo thì đây cũng là cấp bằng cuối của các hướng đạo sinh nên cũng là một ngày vui. Cũng trong ngày vui này NB có ba niềm vui mà cũng chẳng biết niềm vui nào lớn hơn và tại sao đó lại là niềm vui lớn hơn đấy nhỉ :
Niềm vui thứ nhất vì cháu Lê P. Nam đã học xong trung học phổ thông và cháu đã lớn( hay ra vẻ người lớn) Cứ nhìn hình thì thấy rõ cháu cao lớn hơn bà nhiều lắm rôi.
Nhưng quả thực không vui:
Vì thấy cháu thì cao lớn mạnh mẽ mà bà thì...bé tý tì teo à !
Niềm vui thứ hai là:
Cháu đã lớn và đủ tuổi lái xe đi học và đưa bà đi chơi.
Nhưng lại thấy kém vui vì :
Cháu đã lớn thì hẳn nhiên bà đã già. Mà bà đã già thi bà sẽ phải lệ thuộc vào con cháu ...đưa bà đi đây đi đó...trong một ngày rất gần đây thôi ...
Niềm vui kế tiếp sẽ là :
Mai đây cháu sẽ vào đại học UC David , biển học mênh mông, bà rất cầu mong cho tất cả các cháu nội ngoại của mình cũng như tất cả các con em của mọi gia đình khác đều được thành công trên đường học vấn để có một tương lai sáng cho chính các cháu và trở nên những công dân hữu ích cho xã hội. Hẳn nhiên sẽ là niềm vui chung cho nhân loại nữa chứ bộ ?
Nhưng đây lại cũng không là niêm vui lớn được nữa rồi. Vì rằng ...thì ...là...:
Bà sẽ không đủ tài sức để diù cháu trong biển học mênh mông và bà sẽ không nới rộng vòng tay đủ để ôm cháu vào lòng và nhất là bà sẽ không thể giơ tay lên cao để cốc vào đầu cháu khi cháu làm điều gì sai quấy hay giơ tay lên để xoa đầu cháu mỗi khi cháu nói năng lễ phép hay ngoan ngoãn như bà vẫn và đã từng xoa đầu cháu như ngày trước nữa .
Cứ nhìn vào hình chụp trên đây sẽ thấy và đã chứng minh điều bà viết ra đây quả thực không là một niềm vui lớn nữa đâu.
Như thế thì niềm vui lớn của bà hôm nay là cái quái gì đây nhỉ ? và ai sẽ cho bà được niềm vui đó hả bà Ngọc Bích và tất cả những bà nội, bà ngoại khác nữa ?
Dễ lắm hỡi tất cả các con các cháu :
_ Hãy đến với bà, vui vẻ, lễ phép , ân cần săn sóc và đừng làm điều gì gây cho bà buồn
Và nhất là nói tiếng Việt với bà, dẫu chỉ những câu ngắn gọn ngây ngô cũng đủ đem đến cho bà niềm vui lớn lắm rồi. Khi vui bà sẽ lên tinh thần và mạnh khỏe để không phải phiền hà tới các con cháu .
Bà nội, hay bà ngoại là người đã từng cho các cháu nhiều quà bánh trong quá khứ.
Bây giờ là lúc mà các con cháu đem món quà này đến cho các bà nội bà ngoại của mình đi , trước khi quá muộn để ....phải vào viện dưỡng lão ....hay than khóc ỏm tỏi khi bà...đã ra người đời xưa.
Ngọc Bích

Chúc Mừng Cháu Nội


Sau ngày Sinh Nhật thứ bảy mươi của Ngọc Bích thì lại là một ngày vui nữa cũng kế tiếp. Sở dĩ mà nói là một ngày vui nữa là vì khi đi dự buổi lễ ra trường của cháu đích tôn Bùi minh Quân, 23 tuổi, cháu tốt nghiệp trường UC San Diago và sẽ vào trường Dược tại UCLA . Cháu BMQuân là niềm kiêu hãnh của gia đình vì cháu rất ngoan ngoãn, hiền lành và học giỏi , không riêng gì với gia đình Ngọc Bích mà đối với tất cả mọi gia đình thì mỗi khi có con cháu đỗ đạt, thành công vê bất cứ phương diện nào thì cũng đếu là niềm vui chung cho cả gia đình đó nói riêng nhưng đối với Ngọc Bích thì lại còn là một niềm vui và vẻ vang rạng danh cho người Việt Nam nói chung nữa. Đồng thời sự thành công tốt đẹp của con em trong bất cứ gia đình nào bất kể sắc tộc nào thì cũng vẫn là niềm vui chung thôi.
Nhưng làm một bà nội trẻ đôi khi cũng là một...niềm vui bât đắc dĩ : số là sau đó NB có được mời tham dự một bữa tiệc nữa mà đa số là các vị cao niên ngồi chung bàn,hầu như các vị trong bàn đều cỡ bảy, tám bó có lẻ. Trong khi cô tiếp viên hết hỏi han rót nước và châm trà mời các cụ thì riêng cá nhân mình cô ấy chỉ cười cười chào mà không thấy mời hay hỏi han gì cả nên đành hỏi cô ấy đem cho ly đá lạnh vậy. Mãi sau mới thấy cô ấy hỏi :
= Thưa chị xong chưa để em mang súp ra cho các cụ sơi ạ ?
Cụ ngồi kế bên mình là cụ Mai Lân ngạc nhiên hỏi lại :
- Ô hay sao cô lại hỏi bà ấy xong chưa là thế nào ?
Cô hầu bàn đáp :
- Dạ con hỏi xem chị ấy đưa các cụ vào bàn xong rồi thì sẽ ra về hoạc sang bàn khác để con còn đem súp lên để các cụ dùng cho nóng ạ !
Thì ra chỉ vì nhìn " cụ Ngọc Bích" có vẻ trẻ hơn tuổi nên cô ấy đã tự ý không cho phép ngồi chung vào hàng các cụ. Cụ Mai Lân và cụ Khuê vội nói ngay:
- Ấy chết chúng tôi ngồi chung trong bàn này đều là vào hàng bảy chục trở lên , cụ đây ( ý chỉ vào NB )chỉ kém tôi hai tuổi và kém cụ Khuê một tuổi thôi, thấy cô gọi là chị tôi cứ tưởng hai người có bà con gì chứ ai lại gọi bà cụ bảy mươi ngoài bằng chị bao giờ ấy nhỉ ?
Cô hầu bàn vội giải thích:
= Con xin lỗi vì con cứ ngỡ chỉ các cụ già mới ngồi bàn thượng thọ thôi , còn chị...cụ ấy... bà ấy trẻ quá nên con nghĩ là chỉ ...
Sau đó thì mọi người cười xòa. Riêng mình NB thì :
Không vui mà cũng không buồn.
Không vui vì thấy mình chưa được già bằng các cụ cùng chạc tuổi mình.
Mà cũng không buồn vì biết mình không còn trẻ nữa.
Khó hiểu thật.
Nhưng đó là chuyện lẩm cẩm của tuổi già nên mình đâm ra lẩn thẩn:
Không hiểu là cô hầu bàn có bị kém mắt không nhỉ ?
Hy vọng là thế. Khi mình ra về thì con trai của một bà bạn đón mình ngay tận cửa. Lại bị ngay một cụ khác hỏi;
= Này ! có kép nhí hả ?
Quả thật mình chả biết là mình già hay trẻ nữa. Vui hay buồn ?
Ngọc Bích

21.7.09

Mừng tuổi em


Nghe cô hoa giáp thêm mười
Ba lăm hai độ ơn trời còn gân
Thất thập mà vẫn đang xuân
Trăng rằm mười với bốn lần tròn trăng
Tảo hôn mười bốn cái năm
Ba mươi thu nữa mới trăm tuổi đời
Bảy mươi chững chạc làm người
Hăm ba,ba lượt ,thu rồi phải không
Hai mươi khi ấy thơm hồng
Năm mươi năm trước nở lòng sang ngang
Mừng cô con cháu đầy đàn
Phước như Đông Hải,Nam San thọ đầy
NhịCa NDC

.Bài họa số " 1
Ngọc Bích xin cảm ta đàn anh NDC và cũng xin gửi ít dòng họa theo lời thơ góp vui thôi hen !
Bảy mươi tự trào.

Hôm qua năm chín cộng ...mười
Bữa nay bảy chục, ơn trời còn gân
Đếm sao hết những mùa xuân
Vui , buồn trôi nổi qua ngần ấy trăng
Nếu thêm lấy ba chục năm
Gái Quê ắt hẳn tròn trăng , rằm đời!
Yêu Quê hương với tình người
Sông Đà, núi Tản dưới trời sắc không
Nổi trôi theo nước sông Hồng

Bến đời lơ lửng xuôi cùng đò ngang
Cánh bằng lướt gió hợp đàn
Vượt ngàn trùng ,sóng tràng giang vơi đầy ...

Và ao ước, sẽ rồi đây
Trăm năm, trăm tuổi một ngày về Quê.



Bài họa số #2



Ngọc Bích Thơ và những con số 70

Năm xưa sáu chín với... mười (69+10)
Năm nay bảy bó tươi đời còn gân (70)
Chúc em thêm ba mươi xuân (70+30)
Với ba trăm sáu mươi vần thơ trăng (360x100)
Em và Thơ bảy mươi năm (70)
Hai lần năm bảy vầng trăng trong đời(2x5 x7)
Dành riêng yêu chỉ một người
Mười phương,bảy hướng dưới trời sắc không (10x7)
Nổi trôi theo sóng sông Hồng
Hai ngàn lẻ chín đây dòng kẻ ngang (2009 )
...bảy lăm từ thuở tan đàn (1975)
Tình nhà, nợ nước vẫn mang đủ đầy


Vẫn mơ ,vẫn ước một ngày
Giang sơn hoa gấm tròn đầy trăm năm



Ngọc Bích


Bài số #3





3 Hi Ngoc-Bich, Hoathu mung tuoi chi:



"Hac trang que Son tay,
Bay muoi nam mua nang
Canh dong vang van bay
Dep mot doi van phuc..."

Thank kinhHoathu



Bài họa số # 4


Chúc mừng tuổi thọ

(Họa lại ý thơ của TH Nhị Ca NDC)

Ngũ thập niên tiền - mới hai mươi
Ba mươi năm nữa - chúc người còn gân
Bảy mươi nay vẫn vui xuân
Vẫn còn duyên dáng, tưởng chừng bốn mươi !
Mến yêu giọng nói, tiếng cười
Miệng xinh tươi thắm vẫn luôn yêu đời
Long lanh mắt biếc ngàn khơi
Trăm năm nguyện ước đầy vơi mặn nồng
Bình minh rạng rỡ vừng hồng
Ba mươi xuân nữa đẹp lòng Gái Quê
Cháu con lũ lượt kéo về
Bách niên giai lão phu thê đủ đầy .

Nguyên Hà
Bài họa số # 5


Mừng Tuổi Em

Tuổi em vừa bảy lần mười,
Với người vẫn bảnh , với trời vẫn gân.
Còn thêm đến ba mươi xuân,
Ba trăm sáu chục cái lần tròn trăng.
Đã vui qua bảy mươi năm,

Ráng vui thêm nữa đủ trăm với đời .
Thất thập tuy thọ hơn người
Sáu chín cộng một, thỏa rồi hay không ?
Mới năm nào má thắm hồng
Tình xuân nở rộ , hoa lòng ngổn ngang.
Giờ thì cháu chắt cả đàn
Mừng em một gánh giang san vẹn đầy.

Tuệ Quang TTT

Bài họa số # 6

Xin kính chào chư-vịLàng thơ hổm rày sao mà vắng lặng quá. Xin phép được họa bài thơ <> như là một đóng góp góp vui vậy.
Kính họa


Thơ Mừng Tuổi

Ầu … Ơ … Tám-chục trừ mười
Nụ cười tỏn-tẻn cho đời thêm gân
Chiều nay ngắm nụ tình xuân
Má đào vẫn muốn âm-thầm vớt trăng
Niềm riêng lủng-lẳng tháng năm
Chao ôi ! Vẫn muốn rút thăm gởi đời
Bảy mười chợt đến trêu người
Soi gương mừng thọ hỏi lời hay không ?
Sinh-nhật thắp ngọn đèn hồng
Ô hay ! Thi-đạo vẫn còn hiên-ngang
Mừng tuổi cùng hát cùng đàn

Mỗi năm đều nhận niềm vui tràn đầy.

Tiểu Bảo
15-7-2009

Bài họa số # 7

Chúc mừng Sinh Nhật 70 em Gái Quê

Mừng tuổi em


Mừng em tuổi bảy lần muời
Con dê một cặp nhờ trời cứng gân
Cổ lai tình vẫn đang xuân
Thất thập đẹp gái như lần tròn trăng
Theo chồng mười bốn đủ năm
Ba lần mười nữa là trăm trên đời
Duyên còn đưa đón với người
Tuổi Ta thêm một đúng rồi phải không
Bảy mươi má vẫn còn hồng
Cậy nhờ son phấn tơ lòng ngổn ngang
Mừng em dâu rể hợp đàn
Cùng chung gánh vác giang san trọn đầy


Nguyễn Thành Tài

Bài họa số # 8




Mừng Em Gái Quê Bẩy Bó


Sáu mươi năm trước lên mười
Sao rời vật đổi, nhờ trời vững gân
Càng cao nét ngọc càng xuân
Dù tròn dù khuyết mấy lần tuần trăng
Quẩn quanh thêm ba chục năm
Gái Quê ắt sẽ tròn trăm với đời
Thơ văn dường đã hơn người
Những điều trái ý hẳn rồi sạch không
Hây hây má thắm môi hồng
Mặc ai nói dọc mà lòng chẳng ngang
Cháu con ngan ngỗng một đàn
Thảnh thơi riêng cõi giang san trọn đầy

Bùi Tiến
Và .....



MỪNG CON RỒNG L..ỚN 70 (CANH tHÌN)



Tuổi Thần Đồng đã gấp mười (7x10)
Cổ Lai Hy đó nhưng người vẫn gân (70)
Băm lăn đôi lượt càng xuân (35x2)
Tri thiên mệnh bốn năm lần sáng trăng ( 50 +4x5)
Canh Thìn tính đúng từng năm (con rồng l..ớn 70)
Cộng tam thập nữa tròn trăm với đời (70+30)
Saú chín thêm mội tỉnh người (69+1)
Trọn năm con giáp thêm mười được không ? ( 5x12+10)
Trăng tròn lẻ một má hồng (16)
Năm tư năm chẵn tơ lòng ngổn ngang (16+54)
Quế hòe nhà chật cả đàn
Chung lưng gánh vac giang san đủ đầy .....

Vận nước thay đổi ,rồi đây
Con từ trăm trứng có ngày về quê

Hê Hê Quỷ

19.7.09

Cho giây phút lãng quên đời

Vì đâu mà dạ cứ thương
Cứ day dứt cứ vấn vương tơ lòng
Khi yêu thơ rất thủy chung
Tôi và anh rất thực lòng vì nhau

Biết rằng có chắc gì đâu
Hôm nay và cả mai sau mà chờ?
Vào thu đời chỉ toàn mơ
Mùa đông qua những bài thơ nồng nàn

Cho mùa xuân nắng dần sang
Cho hè rực rỡ khi chàng bên tôi
Cho giây phút lãng quên đời
Khi tình yêu đến bên tôi bên chàng

Cho rằng dẫu đổi ngàn vàng
Không bằng giây phút khi chàng bên tôi
Ngàn bài thơ dưới khung trời
Dệt tơ ươm mộng khi trời vào thu..

Cho đời và cõi phù du
Còn thơm đến cả thiên thu cuộc tình .
Ngọc Bích

Cạn chén cùng em


Uống đi anh, chén một chén dầu
Cùng em nuốt những giọt sầu vào tim
Mời anh cạn chén ưu phiền
Cùng em ta sẽ uống quên đất trời
Kìa anh ! chén ấy em mời
Uống đi anh để thấy trời Huế xưa
Dòng Hương Giang bến mộng mơ
Sài gòn tươi nắng ban trưa thanh bình

Hồ Gươm xanh liễu buông mành
Từ Nam Quan ải dân mình ấm no ?
Cà Mâu cuối nẻo dặn dò
Tiền Giang sóng nhẹ câu hò ầu ơ

Kề vai anh nhẹ em đưa
Bàn tay hờ hững nắm hờ bàn tay
Chỉ cần một chút men say
Chén vơi ,cạn chén lòng quay quắt buồn.
Ngọc Bích

Cô đơn


Nhấp nhô sóng trước nối làn sau
Lãng đãng chiều thu những phiến sầu
Lăn tăn kkói sóng mờ nhung nhớ
Mờ mịt sông dài trải chuỗi đau

Nhìn cánh chim bay vút mái đầu
Trời chiều nắng xế hút đêm thâu
Sân ga một chuyến tàu vừa đỗ
Bao kẻ đi, về tiễn biệt nhau

Một chén đây thôi uống một mình
Uống đi ! riêng một chén điêu linh
Sơn hà một cõi chung còn đó
Nửa chén sầu, riêng chỉ một mình

Mình ta với một chén trà xinh
Uống đủ này đây một chén tình
Nước trà trong chén đầy, vơi, cạn
Mà nỗi đơn côi uống một bình

Ngọc Bich

Mơ rằng


Từ tôi rời bỏ quê hương
Đôi khi hồi tưởng như dường chiêm bao
Qua rồi mấy chục năm nao
Trở thành dĩ vãng , đi vào nắng mưa

Để rồi thành ...chuyện ngày xưa
Để bao sầu hận còn chưa phai tàn
Quê nhà dù khoảng thời gian
Theo cùng vận nước , thương tang trong đời

Trời xanh mây trắng vẫn trôi

Bao nhiêu năm đã xa rồi vì đâu

Bao thanh niên tóc xanh màu

Và bao thiếu nữ ghi màu sử xanh


Bảo rằng chinh chiến điêu linh

Trớ trêu những mẩu chuyện tình đau thương

Xóa mờ những mộng bình thường

Và ghi khắc lại những gương anh hùng.


Mơ ngày dưng lại non sông

Bạn cùng tôi trở về trong thanh bình

Mơ rằng một buổi bình minh

Được nhìn lại chính quê mình yên vui.


Ngọc Bich

Một bến mơ



Một bến mơ

Một sớm ta về lại chốn xưa
Niềm riêng nỗi nhớ nói sao vừa
Nâng cành hoa tím nghiêng theo gió
Cạnh gốc soan già dạt dưới mưa

Nghe tiếng chuông chùa xa lắng vọng
Thả hồn theo tiếng võng xa đưa
Người đi mãi vẫn còn lưu dấu
Về lại mong tìm những cảnh xưa

Lâu rồi những ảnh ,hình năm ấy
Ghi mãi trong lòng buổi xế trưa
Vạt nắng bên đường xanh khóm trúc
Vườn sau in bóng rặng cây dừa

Hình dung từ góc trời xa thẳm
Một thuở thanh bình , một thuở xưa
Nước trôi theo sóng sầu lưu luyến
Thuyền vẫn xuôi dòng lại bến mơ.

Ngọc Bích