20.3.08

Mẹ!Một tiếng dành gọi chungLời viết của con


Nói với em về Mẹ anh:
Mẹ! thiêng liêng một tiếng dành gọi chung
Mẹ sinh dưỡng thật vô cùng
Đáp đền ơn Mẹ muôn trùng chưa xong

Ngày xưa... má mẹ còn hồng
Lưng Mẹ còn thẳng gánh gồng thương đau
Giờ đây tóc mẹ bạc màu
Sợi thương yêu nhuộm cho đầu anh đen

Qua bao dốc xuống, đèo lên
Vì anh mẹ đã bao phen tảo tần
Qua bao nhiêu những mùa xuân
Vì anh mẹ chẳng ngại ngần gian lao

Đem lời ru ,mẹ ngọt ngào
Từ trong thơ ấu truyền vào tim anh
Êm đềm như một bức tranh
Chim rời tổ ấm chuyền cành bay xa

Đến bây giờ Mẹ đã già
Vẫn lòng độ lượng bao la khôn cùng
Giữa ngàn hoa cỏ núi sông
MẸ !yêu thương vẫn mênh mông không bờ.

Nụ hôn muộn màng


Nụ hôn rất nhẹ đầu giây
Bên kia máy đủ ngất ngây mơ màng.
Chao ôi ! tim bỗng rộn ràng
Hình như cả cõi thiên đàng nở hoa ?

Những giây phút mới vừa qua
Chỉ hồi tưởng ,dẫu cách xa ngút ngàn
Mãi là những đóa hương đang...
Men tình nỗi nhớ dâng tràn bờ môi.

Thế rồi lòng bỗng dưng vui
Và mây trắng cũng trên trời ngừng bay
Nụ hôn trao thoáng đầu giây
Đủ cho em suốt một ngày nhớ anh.

Lá vàng rụng gió cuốn nhanh
Gửi hương cho gió về anh... lá vàng
Bao nhiêu chiếc lá muộn màng
Vàng rơi bát ngát đến chàng nụ hôn .