19.3.10

Về lại chốn xưa


Về lại chốn xưa

Một sớm ta về lại chốn xưa
Niềm riêng, kỷ niệm nói sao vừa
Trúc đào xưa ngả nghiêng trong gió
Hoa nép bên đường giạt dưới mưa

Vẳng tiếng chuông chùa nghe thoáng vọng
Tưởng chừng như tận cõi xa đưa
Nghe lòng như mãi còn ghi dấu
Hồn lắng mơ về lại chốn xưa

Những niềm nhung nhớ phương trời ấy
Như có linh hồn đưa tiễn đưa
Xanh thắm bên đường mươi khóm trúc
Vàng đậm sân sau mấy gốc dừa

Trở về từ góc trời xa lắm
Nào biết đâu rằng cảnh khác xưa

Ngọc Bích

Goi người yêu dấu


Gọi người yêu dấu

Gọi anh, em ,gọi người yêu
Mình như một chút nắng chiều đang lan
Nhẹ trên những lũng hoa vàng
Cứ như giấc mộng nhẹ nhàng bay xa

Và rồi một buổi chiều tà
Êm đềm rồi cũng sẽ xa ta dần
Sao ta tránh nỗi tần ngần
Nhắc chi đến nữa những lần buồn vui

Tóc phai, sương nắng một thời
Non sông cùng những quãng đời phôi pha
Chỉ còn lại bọn chúng ta
Xin mời cùng cạn chén trà bên nhau.
Ngọc Bích

Những đồi sim tím tím ơi


Thành kính phân ưu
Cùng tang quyến của nhà thơ
Nguyễn Hữu Loan

Những đồi sim tím... tím ơi !

Nguyễn Hữu Loan mất, thật buồn! (* )
Hỏi thông Văn miếu có còn xanh không?
Nhĩ hà ôi ! hỡi dòng sông.
Bờ hào, Xã tắc, thấu lòng ta đau?
Núi Ba vì gió vi lau
Còn nghe nỗi nhớ nỗi đau kéo dài?
Sơntây nhắc đến ngậm ngùi
Miền quê bên ngoại những đồi tím sim
Nguyễn hữu Loan đã nằm im
Còn nghe giọt lệ mặn chìm qua môi
Phải chi tôi chẳng là tôi
Cho hồn thôi hết bồi hồi nhớ quê
Bao giờ cho đến ngày về ?
Những đồi sim chắc chẳng hề nhớ ta?
Thế mà lòng kẻ phương xa
Biết bao là nhớ gửi qua khung trời
Những đồi sim tím…tím tím ơi !
Ngọc Bích

(* những địa danh là những vùng đồi núi của tỉnh Sơn Tây nơi tác gỉa đã đi qua với những đồi sim tím đẹp và thơ mộng trong kỷ niệm của quá khứ )