30.12.08


Hỡi người em gái.

Hỡi người em gái thuở Trưng Vương
Chân bước đi trên những ngả đường
Mưa nắng thời gian mờ xóa hết
Vẫn còn đôi nét thoáng quê hương
Ngọc Bích.

20.12.08

Làm sao níu cánh thời gian lại?



Theo bóng ngày qua thoáng nhẹ bay
Lãng đãng sương sa thấp hướng này
Trời thu cả khối sầu man mác
Phủ kín chiều nay khoảng trống đầy

Những buổi chiều khi nắng rất vơi
Cà phê tách cạn lại đầy thôi
Làm sao níu cánh thời gian lại ?
Để được cùng đi nốt quãng đời.

Nẻo đường nào đã bước chung đôi
Từ một nơi xa góc cuối trời
Nếu đốt biết bao nhiêu bó đuốc
Phỏng có tìm đâu được bóng người?

Cho nên ao ước thế mà thôi
Tất cả dành riêng chỉ một người
Trong cõi bao la vàø mãi mãi
Thời gian đôi cánh có ngừng trôi?

Ngọc Bích

15.12.08

Chỉ là người yêu


Chỉ là người yêu.

Cuối tuần đã lạnh lại mưa
Làm cho sũng ướt hồn thơ rất nhiều
Ngoài hiên giọt giọt buông reo
Chợt nghe lòng lạnh với chiều mưa tuôn

Thế rồi mưa cứ từng cơn
Giọt to giọt nhỏ như tuôn mạch sầu
Yêu người chẳng hiểu vì đâu
Hàng mi chớp nhẹ giọt sầu trên môi

Lòng như giông bão tơi bời
Thuỷ chung mình vẫn đơn côi nhớ chàng
Mưa bay lòng cứ miên man
Nhớ về những mẩu chuyện tràn hôm xưa.

Ô kìa ! sao mới lạ chưa ?
Trời còn khi nắng khi mưa kia mà !
Sao mình yêu mãi người ta
Để cho mình mãi chỉ là « Người yêu » ?
Ngọc Bích

6.12.08

Anh sẽ đến?


Hôm anh bảo em rằng anh sẽ đến
Khiến em chờ bên bến đợi thuyền anh
Vì đợi chờ nên thời khắc trôi nhanh
Anh chưa đến , chẳng là anh lỗi hẹn

Ngoài hàng hiên trời bỗng phủ đầy mây
Gió nhẹ nhàng mà xao động hàng cây
Em chờ đợi nghe chừng tim chợt lắng
Một chút gì đè nén lệ trào dâng.

Mới vào thu mà mây tím mùa đông
Ngoài trời xa một dòng sông vắng lặng
Những con đò xuôi bến nắng chiều trong
Gió thổi nhẹ xao xuyến lòng em gái

Nhìn thuyền trôi, sông nước còn tê tái
Đã chắc gì mà anh đến... đò qua
Anh lỡ hẹn hay là quên tới bến
Nước chảy xuôi làm lời hứa càng xa

Ngọc Bích

Áo đan trong buổi thu vàng


Màu quan san lá rơi đầy
Mùa thu đã đến nơi đây muộn màng
Áo đan trong buổi thu vàng
Gửi về mong sưởi ấm chàng đêm đêm

Nhặt bao lá rụng bên thềm
Lá rơi cùng với sầu lên ngút ngàn
Áo đan em gửi cho chàng
Đan theo nhung nhớ về chàng khôn nguôi

Xa nhau biết mấy thu rồi
Mùa mưa ai đếm hạt rơi thu vàng
Đếm bao mùa gió mưa đang...
Dập vùi quê mẹ từng trang sử buồn

Chiều nay gió lạnh từng cơn
Mưa tuôn dào dạt và buồn biết bao
Xa quê Em đếm thế nào
Giọt sầu, giọt nhớ tuôn trào trên mi

Mùa đông lạnh sẽ qua đi
Áo len anh nhận và ghi tấm lòng
Một mai trong cõi hư không
Quê hương , kỷ niệm còn trong tâm hồn

Xin anh mãi giữ và luôn
Nhớ về em dẫu trùng dương xa mờ
Đường len vụng, kiểu đơn sơ
Em đan theo cả giấc mơ tương phùng
Ngọc Bích

2.12.08

Tìm đâu trong coĩ sầu vô hạn



Bóng đã xế chiều, chắc quá trưa
Xa xa vang vọng tiếng chuông chùa
Mây bay thâm thấp qua đầu núi
Và nắng mỏng manh gió đổi mùa

Tìm đâu trong cõi sầu vô hạn
Ta với em chung kiếp sống thừa
Ngọn cây lá úa vàng hiu hắt
Đông đã về theo những gió mưa

Tuổi nào còn đếm mùa nhung nhớ
Ta đếm lòng ta với gió mưa
Em tóc vàng hanh mùa hạ cũ
Nắng đã thay màu buổi tiễn đưa

Ngọc Bích

Thèm mặc áo dài


Bữa nay thèm mặc áo dài
Đi guốc Phúc Khánh như hồi xưa xa
Rồi thêm chiếc nón...thướt tha
Tím tà áo lụa ,sao mà dễ thương!

Phủ trên mình cả giang sơn
Ôi chao ! chợt thoáng ngợp hồn nhớ thương
Tưởng như phảng phất mùi hương
Hoa đồng cỏ nội con đường miền quê

Lòng xao xuyến tựa cơn mê
Tay nâng tà áo chợt nghe nỗi buồn
Niềm mơ trên mái tóc buông
Dài trong gió khoảng sân trường ngày xưa

Nhưng mơ vẫn chỉ là mơ
Áo dài đang mặc tôi vừa thấy tôi:
Chỉ còn niềm nhớ khôn nguôi
Áo dài trắng, tím dưới trời ươm mơ

Trưng Vương ,Đồng Khánh chiều mưa
Nữ sinh một thuở tóc vừa chấm vai
Và bao nhiêu những chàng trai
Hiên ngang trên nẻo đường dài quê hương

Cùng đi chung đoạn đời đường
Mà giờ đây ...tóc điểm sương quê người
Áo dài, ôi đã một thời
Cạnh bên quân phục của người hùng anh

Đi vào trang sử rất xanh
Đã là dĩ vãng của mình của ta
Chiều nay dù ở nơi xa
Áo dài thèm mặc chỉ là nhớ quê.
Ngọc Bích

Phượng tím



Phượng tím nở cùng khắp đó đây
Từng chùm, chùm tím ngát trên cây
Những con đường lạ trồng hoa tím
Màu tím thật buồn man mác say

Hình như phượng tím phía chân trời
Phượng tím làm em nhớ ngậm ngùi
Nhớ xưa phượng đỏ cành xanh biếc
Mùa hè thương tiếc chiếc hoa rơi

Từng hàng phượng tím đứng chơi vơi
Cứ tưởng quê nhà ...ôi xa xôi
Phượng có nở đầy đường phố cũ
Một trời thương nhớ thắm muôn nơi

Ngày xưa hoa phượng đỏ đầy rơi
Là lúc hè về khắp mọi nơi
Từ buổi chiều nào xa cách mãi
Là lúc lòng ta rất nhớ người

Tuổi ngọc ngà ôi! mây nước trôi
Tuổi học trò ai cũng quá rồi
Phượng đỏ ngày qua tận cuối trời
Chỉ còn phượng tím đọng trong tôi

Chiều nay thung lũng đầy hoa tím
Mà chẳng tìm đâu phút ấm êm
Màu phượng tím đầy thương với nhớ
Phượng của...ngày xưa rụng ngát thềm

Ngọc Bích

Thà rằng



Dòng thu giọt giọt tuôn theo
Mình ta trên quãng đường chiều mưa tan
Mây buồn phủ khắp không gian
Với bao lá rụng ngập tràn tiếc thương

Người đi trong cõi vô thường
Trách người sao sớm Thiên đường viễn du
Để ta với tháng năm dư
Nhớ nhau đành gửi dòng thư khóc người

Nhớ từng giọng nói tiếng cười
Những ngày tháng của một thời chưa xa
Để chiều nay bóng xế tà
Ra vào chỉ một mình ta ,rất buồn !

Vàng thu trong những hoàng hôn
“Đời Phi Công” gió mưa luôn cùng người
“Tìm Nhau Từ Thuở ”xa xôi
Thà rằng mây tím đừng trôi ngang đầu..

Thà rằng ...nếu được gần nhau
Mãi như là thuở ban đầu xa xưa
Ta nguyền gom nắng góp mưa
Đổi nguyên quả địa cầu đưa người về

Ngọc Bích

Nhân dịp lễ 49 ngày của bà Cung thị Toàn phu
nhân của GS Toàn Phong Nguyễn Xuân Vinh

Rồi từ đây nhé


Tuổi đã vào thu, góp với đời
Tuổi vàng cuộc sống lững lờ trôi
Tuổi đời tăng mãi trong thầm lặng
Tuổi đá vàng phai đã một thời

Trời đã vào thu mộng úa vàng
Trời đầy mây trắng cõi mênh mang
Trời đem nhuộm tím mây trong nắng
Trời nhớ thương nên lá rụng vàng

Xuân đến em còn rất trẻ thơ
Hè sang em bảo tuổi mong chờ
Thu về em thấy vàng nhung nhớ
Đông nhẹ đang rơi chậm hững hờ

Để mỗi mùa qua lại cứ thêm
Khói nhạt sương bay mé cuối thềm
Rồi từ đây nhé thời gian đã
Qua vội vàng ôi khó kiếm tìm

Xin người thôi hãy giữ trong tim
Xuân biếc ,hè xanh vút cánh chim
Thu vàng quê cũ còn trong mộng
Đông hững hờ qua rất lắng chìm

Vẫn còn hồi hộp con tim
Vẫn mơ, vẫn nhớ trong tiềm thức ta
Quê hương dù rất mù xa
Vẫn in đậm nét trong ta trong người.

Ngọc Bích



Bài ca quan họ

. Một đêm mưa gió bão bùng
Cất lời tâm sự não nùng ta ca
Bằng lời Việt, tiếng nước ta
Bài thơ quan họ đậm đà nét son

Vẳng như tiếng hạc đầu non
Nhẹ nhàng gió thỏang qua muôn lá cành
Ngọt ngào thỏ thẻ chim oanh
Thì thầm nhỏ giọt ân tình mưa ngâu

Đoạn Trường ai đã quên mau
Gieo vần ai oán ngỡ đâu Thúy Kiễu
Xa quê trong buổi xế chiều
Không trung lơ lửng cánh diều đứt dây

Hồn quê phảng phất đâu đây
Câu hò, lời hát nhớ ngày chia xa
Tưởng chừng trở lại quê nhà
Bài ca quan họ đem ta trở về

Thả hồn trên nẻo đường quê
Ngâm câu thơ nhắc lời thề đầu non
Từ khi ngọc rớt xuông bùn
Bao người lưu xứ lòng buồn chưa nguôi

Nhớ về quê cũ phương trời
Tình quê vẫn quyện thắm vôi với trầu
Thời gian qua đã bao lâu
Tháng Tư Đen vẫn niềm đau một đời

Bài thơ quan họ mượn lời
Phổ vào cung bậc chơi vơi êm đềm
Trách người phủ bức màn đen
Nỡ tâm nhuộm đỏ, nhận chìm quê hương

Tơ tầm mãi vẫn còn vương
Đá mòn Sông cạn hận trường khó nguôi
Một lời Bạn hứa cùng tôi
Lấp sầu hận dựng xây đời đẹp thơ .

Ngọc Bích

Cảm ơn bà Huệ Thu


Huệ Thu thân mến
Bữa nay mình có vài tấm hình gửi qua để bạn coi cho vui nhen !
Cháu nôị mình rất là yêu thích trái bầu mà bạn cắt cho mình từ trên giàn bầu của bạn đó.Cháu nói chưa bao giờ thấy một thứ trái cây nào xinh đẹp và dễ thương như vậy
Do đó xin gửi bạn một vài câu thơ vui nhé :

Cảm ơn bà Huệ Thu

Huệ Thu cho một trái bầu
Đem về cất giữ ngõ hầu ngắm thôi
Thế rồi cháu nội gái tôi
Nhân hôm nghỉ lễ lên chơi thăm bà
Cháu tôi bé, bé nhất nhà
Thích ôi là thích xin bà tặng cho
Trái bầu xinh đẹp tròn vo
Xanh xanh như ngọc vừa to lại còn
Dễ thương như chú mèo con
Cháu ôm bầu chạy lon ton khắp nhà
Cảm ơn bà Huệ Thu nha
Bữa nào cháu lại thăm bà được không?

(Bạch Liên Brook Lynh Dodge )
Viết theo đúng những lời cháu muốn gửi đến bà Huệ Thu

19.11.08

Bên này chẳng có mưa ngâu



Đã qua rồi mấy mùa thu
Quê hương em vẫn mịt mù xa xăm
Chị Hằng cho gửi lời thăm:
Ở bên ấy mỗi đêm rằm có vui ?

Riêng em lòng vẫn ngậm ngùi
Gió thu gợi nhớ đến mùi hương cau
Lẫn mùi hoa bưởi hoa ngâu
Thơm hương bồ kết thoáng sau sân nhà

Hoàng hôn nắng đã xế tà
Bâng khuâng nỗi nhớ rất xa lối về
Đưa tay ngắt nhánh hoa lê
Hồn quê lãng đãng lời thề năm xưa

Chiều thu này dưới gió mưa
Nhớ anh gửi những vần thơ bớt sầu
Bên này chẳng có mưa Ngâu
Cớ sao mà những giọt sầu vẫn rơi

Chỉ là ao ước mà thôi
Bao giờ mây trắng trên trời lại bay
Để em được nắm bàn tay
Nụ hôn trao cũng ngất ngây bàng hoàng

Nép bên anh rất diụ dàng
Áo bay quấn bước chân chàng song song
Hồn thiêng sông núi sẽ cùng
Mở vòng tay rộng đón mừng đôi ta.

Ngọc Bích

Chỉ còn lại đôi ta



Mưa rất nhẹ , khu rừng xao xuyến gió
Trời vàng thu cho lá úa hoen sầu
Người yêu nhau nào biết bởi vì đâu
Khi đang yêu lòng chỉ hướng về nhau

Tình rất đẹp dưới trời màu tím ngắt
Màu mắt nâu in bóng mắt nâu thêm
Khi bên nhau là giây phút thần tiên
Vì tình yêu tha thiết quá êm đềm

Em mơ ước mối tình chân thật đó
Xin đừng để tình yêu làm đau khỗ
Xin được yêu và mãi được yêu thêm
Khi yêu anh và khi được vì em

Anh xóa hết cả những hình bóng cũ
Bởi vì em và cả những ngày qua...
Để mai đây khi bóng xế trăng tà
Chỉ còn lại hai ta trong vũ trụ

Ngọc Bích

Bây giờ.



Cho anh xin một nụ cười
Một tình yêu thực với lời thương yêu
Chứ đừng lệ ứa một chiều
Bên quan tài lạnh với nhiều xót thương

Cho anh xin cánh môi hường
Khi đôi mắt biếc, khi đường chung đôi
Chứ đừng thương nhớ bằng lời
Khóc anh khi đã xa rời thế gian

Cho anh một đóa hoa tươi
Khi anh còn dưới cõi đời ấm êm
Chứ đừng hoa phủ đầy thềm
Hoa trên mồ có nói lên được thì...

Đời còn có nghĩa lý gì?
Ngàn bông hoa nói được chi tiếng lòng
Bây giờ cho một đóa hồng
Còn hơn cho cả triệu vòng hoa tang.

Ngọc Bích

Có hai chiếc bóng




Mơ ngày tao ngộ tương phùng
Niềm mơ ước nhỏ của lòng người xa
Rồi hoàng hôn lại chiều tà
Nỗi buồn theo bóng mây qua những chiều

Thả hồn bay bổng cánh diều
Nhẹ rơi trong nắng với nhiều yêu thương
Một mai chiếc bóng bên đường
Lung linh mờ nhạt trong sương mong chờ

Đợi chờ chiếc bóng người mơ
Bóng in lồng bóng đường mờ rêu xanh
Bóng em quyện với hình anh
Cả hai chiếc bóng bay nhanh về trời

Bóng bay xa tít mù khơi
Mà người ôm mộng vẫn ngồi cô đơn

Ngọc Bích

Còn nửa vầng trăng.



Ngày tháng phù du giữa cuộc đời
Mai này muôn dặm dẫu xa xôi
Rồi ra có lúc người bên ấy
Xao xuyến khi lòng nghĩ đến tôi?

Mây lững lờ bay ở góc trời
Như ngày người ấy đến cùng tôi
Chao ôi ! cũng một đêm trăng sáng
Người đến đây rồi...trăng của tôi.

Nửa mảnh trăng treo tận đỉnh đồi
Nửa vầng trăng sáng của riêng tôi
Cùng im lặng dưới trăng song sóùng
Chàng với tôi chung một góc trời

Đêm nay trăng lại sáng trên đồi
Trăng vẫn như xưa chỉ thiếu người
Nửa vầng trăng cũ treo trong mộng
...Còn nửa vầng trăng với... một người

Cùng nhặt nắng rơi




Nhặt nắng vàng rơi chợt nhớ người
Thần giao cách cảm tự đôi nơi
Mùa xuân đọng lại trên làn tóc
Của kẻ phương xa cách khoảng đời

Có nguời thơ thẩn đếm mây trôi
Cùng nhớ nhau trong lặng le rồi
Gửi niềm nhung nhớ đến nhau thôi
Trong nỗi thương mong gửi đến người

Hai phương trời ấy đầy mây trắng
Nhớ đến nhau cùng nhặt nắng rơi
Ngọc Bích

18.11.08

Ao ước từng đêm mãi có nhau




Xin hãy yêu nhau bởi chúng mình
Tuổi đời theo gió cuốn qua nhanh
Thời gian còn dược bao lâu nữa
Mà chẳng thương nhau hết cuộc tình

Ao ước từng đêm mãi có nhau
Kề vai, tựa má, chụm đôi đầu
Kẻo rồi mai nếu mình xa cách
Thì chẳng sao còn có được nhau

Anh ơi ! xích lại chút cho gần
Quỳnh nở ngoài hiên bát ngát xuân
Em rót mời anh ly rượu ngọt
Kià trăng ! vầng sáng rụng ngoài sân

Ngọc Bích

Cho giây phút lãng quên đời



Vì đâu mà dạ cứ thương
Cứ day dứt cứ vấn vương tơ lòng
Khi yêu thơ rất thủy chung
Tôi và anh rất thực lòng vì nhau

Biết rằng có chắc gì đâu
Hôm nay và cả mai sau mà chờ?
Vào thu đời chỉ toàn mơ
Mùa đông qua những bài thơ nồng nàn

Cho mùa xuân nắng dần sang
Cho hè rực rỡ khi chàng bên tôi
Cho giây phút lãng quên đời
Khi tình yêu đến bên tôi bên chàng

Cho rằng dẫu đổi ngàn vàng
Không bằng giây phút khi chàng bên tôi
Ngàn bài thơ dưới khung trời
Dệt tơ ươm mộng khi trời vào thu..

Cho đời và cõi phù du
Còn thơm đến cả thiên thu cuộc tình .

Ngọc Bích

17.11.08

Quả là một nỗi sầu vô tận



Lâu rồi , từ dạo vắng niềm vui
Ta đã mang theo nỗi ngậm ngùi
Những nhánh đời trôi , sông mấy ngả?
Nỗi buồn chỉ chảy một dòng xuôi

Xa quá quê ta tận cuối trời
Qua bao năm tháng đã dần trôi
Cõi buồn như dãy Trường Sơn đứng
Và biển Sầu đong mãi chẳng vơi

Ai níu được đâu chút nắng tàn
Cách chi ai giữ được thời gian
Lá xanh theo lá ...vàng rơi rụng
Hương nhạt phai và gió loãng tan

Ta trong khoảnh khắc hoàng hôn xuống
Lòng chợt bâng khuâng rất nhẹ nhàng
Tháng Tư dài nỗi sầu vô hạn
Khi chưa giải ngũ, chẳng tan hàng

Đã hiến dâng đời cho núi sông
Làø ta tha thiết giữ bên lòng
Của người lính cựu vòng hoa thắm
Gửi tới quê nhà , tạ tổ tông.

Ngọc Bích

Ngọc Bích

Người Đi Trong Cõi Nhớ

Người đi giữa buổi tiệc đang vui
Chén rượu tàn phai cũng ngậm ngùi
Chợt đến, rồi đi mang nỗi nhớ
Để lòng thu lạnh lẽo buông xuôi.

Quê xưa xa tít cuối chân trời
Thầm nhớ tình như phận nổi trôi
Nẻo cũ Sơn Tây sương buốt lạnh
Nhìn về cố quận mãi chơi vơi !

Bài thơ ghi lại nắng thu tàn
Chiếc lá vàng rơi giữa thế gian
Nhặt cánh thu sầu vào ký ức
Cho hồn thơ đậm chẳng hòa tan .

Vẫn biết tình đời như giấc mộng
Tựa vừng trăng sáng buổi thanh nhàng
Thăng trầm giữa tuổi đời lưu lạc
Nửa kiếp ly tan, nhớ họ hàng .

Tưởng rằng trọn nghĩa với non sông
Há để tình riêng đến cõi lòng
Xuân thắm bốn mùa hoa vẫn nở
Cội nguồn quê cũ Tổ cùng Tông .

Nguyên Hà


Thả ta vào cõi

Tơ chùng theo mỗi ngón tay
Nhẹ nâng phím mộng cho đầy hồn nghiêng
Nửa khuya trăng dãi bên thềm
Đàn ta nhỏ giọt độc huyền bâng khuâng

Thỏang trong gió nhẹ gieo vần
Âm vang những nhịp xa dần vàng phai
Một đêm nao đến bên người
Nhẹ nhàng những sợi tơ trời trong đêm

Đưa tay vuốt mái tóc mềm
Cùng hương hoa bưởi êm đềm vào thu
Thả hồn phiêu lãng phù du
Thả ta vào với thiên thu cuộc tình

Chợt nghe cuối nẻo hành trình
Ta còn lẽo đẽo một mình sớm trưa.
Một mình cả những tiễn đưa
Một mình trong cõi sống thừa đơn côi

Ngọc Bích

13.11.08

Thời gian



Sáng đến hồng tươi lá thắm hoa
Trưa về hương lộng sắc chan hoà
Chiều qua tím nhạt màu nhung nhớ
Đêm xuống nhạt nhòa những luyến thương.

Ngọc Bích

Tuổi thơ bay cũng đã mù mịt xa



Thời em còn tuổi học trò
Ngày xanh em để trôi hờ hững qua
Thế rồi năm tháng phôi pha
Tuổi thơ ngày ấy đã xa vút mờ

Thoáng mùi hương bưởi thơm tho
Biết tìm tuổi nhỏ bây giờ nơi đâu?
Trường xưa mái ngói, bàn nâu
Đã phai bạc hẳn sắc màu ngày xưa ?

Nhớ từng chung nón che mưa
Đạp xe qua ngõ ngày vừa thu sang
Bên nhau những buổi xếp hàng
Xôn xao trong nắng thu vàng dáng em

Khai trường một sáng êm đềm
Cổng trường áo trắng môi mềm ô mai
Nắng hanh phủ tóc mây dài
Mộng vàng ấp ủ mơ phai tuổi vàng

Sáng nay trở gió thu sang
Cho lòng viễn xứ bàng hoàng nhớ quê
Mây mờ che khuất nẻo về
Bạc phơ cả mái tóc thề em tôi

Đã là mấy chục năm rồi
Mà sao vẫn cứ bồi hồi mỗi thu
Mây bay trong cõi phù du
Tuổi thơ bay cũng đã mù mịt xa.

Ngọc Bích


HOANG VU

Ta từ lạc lối đam mê
Đường đi chẳng nhớ, lối về cũng quên
Chỉ còn một nẻo là em
Ngẩn ngơ gió gác, trăng thềm với thơ.

Ta từ xuân hẹn, thu chờ
Em ra đứng đợi bên bờ Tương giang
Sầu hoen má thắm võ vàng
Quạnh hiu cõi nhớ, muộn màng sương pha.

Ta từ vỡ mộng phồn hoa
Đỉnh sầu chất ngất, nhạt nhòa chân thân.
Dẫu ta mỏi bước phong trần
Trong hoang vu cũng muôn phần có em.

DƯƠNG QUÂN

13-11-2008 Tampa FL

Một mai xa chốn bụi trần

Họa vần theo thơ của Dương Quân

Đường chiều em với cơn mê
Anh trong nỗi nhớ chưa hề lãng quên
Và hình như mãi riêng em
Hồn thu lãng đãng đắm chìm trong thơ

Đường chiều và những mong chờ
Thả trôi mộng ước ven bờ tràng giang
Nhớ nhau trong tuổi thu vàng
Dễ chi gió núi mây ngàn phôi pha ?

Đường chiều một giấc mơ hoa:
Trong tay nhau bước đi và... rất thân
Rồi mai xa chốn bụi trần
Trong làn hương nhẹ tan dần... bóng em

Ngọc Bích

29.10.08

Áo xanh



Thơ Bùi Giáng
Hồng Vân diễn ngâm nhân ngày giỗ ., được ghi lại qua Đoàn Yên Linh Ngọc Bích tại Sài Gòn năm xưa.

Áo Xanh

Lên mù sương xuống mù sương
Tránh xa bờ cỏ xa đường thương yêu
Tuổi thơ em có buồn nhiều
Thì xin cứ để nắng chiều qua mau
Khăn thâm cô ví đội đầu
Nửa thương người trước nửa sầu người sau.

Chỉ nhớ được có đến...thế mà thôi . Dám xin có quý vị nào biết rõ hoặc nhớ hơn vui lòng chỉ giáo giúp tiếp .
Ngọc Bích

21.10.08

Thơ không nói được thành lời



Nhớ anh trong bảng lảng mây
Nhớ se se gió, thương dày dày sương
Hỏi lòng ai có thường thường
Ai nghiêng nghiêng hẹn, mà vương vương chờ ?

Cõi tình thực thực mơ mơ
Để ta vẩn vẩn vơ vơ tháng ngày
Hay ta tỉnh, ta hay say?
Tỉnh mang máng nhớ, say ngây ngây buồn?

Bâng khuâng sao dạ bồn chồn
Vấn vương nhung nhớ thả hồn xa xa
Hỏi lòng tha thiết thiết tha
Hững hờ hờ hững hẳn ta yêu rồi?

Nhớ anh, Nhớ nhớ lặng người
Trong im lặng vẫn ta ngồi lặng im
Lòng hỏi lòng thật đã tìm
Gửi thơ, thơ gửi trái tim đến chàng ?

Chao ôi! Chữ chữ hàng hàng
Gửi trong nhung nhớ vô vàn nhớ nhung
Hỏi ai ai biết cho cùng
Hỏi ai, ai hỏi tình chung chung tình?

Yêu anh, chưa được anh yêu
Một mình yêu chỉ một chiều đơn phương

Ngọc Bích
bài thơ trên đây của Ngọc Bích gửi đến một số thân thi hữu đã được đáp ứng bằng những bài họa và đồng thời cũng xin được gửi đến quý vị và các bạn bản dịc sang Anh ngữ để chúng ta cùng nhận xét và vẫn cùng chung vui.
Nhưng theo cá nhân của Ngọc Bích thì khi chuyển ngữ sang tiếng Anh , mặc dầu dịch gỉa vẫn cố ý giữ nguyên tình và y, nhưng bài thơ đã một phần nào thay đổi những nét chính. Mong được lĩnh ý của tất cả độc gỉa của chúng ta .
Chân thành cảm ơn quý vị trước.
Ngọc Bích

I miss you in dusky cloud.

I also miss drier and drier wind much love thick dew.
I ask self who is so often.
Who inclines and inclines date so I stick stick on wait.
Love world is real or dreamily dream.
It makes me aimlessly aimless with month and day
I either awake or am I drunk?
I am vaguely vague miss, I drunkenly drunk
Melancholic why am I anxious?
I stick on remembrance and let my soul go further.
I ask self why am I passionately passionate?
Indifferent I indifferently know how to love
I miss you, miss and miss silently.
In silence, I still sit silently
I ask self truly I have found.
I send letter, the letter sent with my heart to you.
Alas, letters and letters and lines and lines are
I send them in miss feel numberless miss feel.
I ask who, who knows deeply.
I ask who, who asks love to be faithful love.
I love you, however you do not love me,
Alone I only love a unilateral love.

RGC 20-10-2008 (89.7)

19.10.08

Thơ không nói được thành lời



Mùa Thu, mùa của thi nhân, Ngọc Bích rất hân hoan được mời quý vị vá các bạn cùng dạo chơi bên Sông Cạn Đá Mòn mà xem Ngàn Thu Sông Nước có còn như xưa ? với các bài xướng họa rất đông vui cho buổi thu vàng thêm rực rỡ, cho mối sầu lữ thứ có nguôi quên được phần nào ? Xin mời thưởng lãm qua những diễn tả tài tình của những nhà thơ Đỗ Quý Bái, Thành Tài, Hoàng Ngọc Văn, Trường Giang, Đặng Lệ Khánh,Tiểu Bảo, Nguyên Hà , Đỗ thị Minh Giang và .....
Tác giả xin kính mời và rất mong được quý vị và các bạn họa điệp từ, điệp ngữ trong bai thơ này để tác gỉa được sưu tập , để chúng ta chung vui và tác gỉa cũng sẽ sẵn sàng vui mừng đón nhận tất cả các quý vị các bạn , xin cứ được tiếp nối vào những bài sau đây .

Kính mời.
Ngọc Bích

Nhớ anh trong bảng lảng mây
Nhớ se se gió, thương dày dày sương
Hỏi lòng ai có thường thường
Ai nghiêng nghiêng hẹn ,mà vương vương chờ ?

Cõi tình thực thực mơ mơ
Để ta vẩn vẩn vơ vơ tháng ngày
Hay ta tỉnh , ta hay say?
Tỉnh mang máng nhớ,say ngây ngây buồn?

Bâng khuâng sao dạ bồn chồn
Vấn vương nhung nhớ thả hồn xa xa
Hỏi lòng tha thiết thiết tha
Hững hờ hờ hững hẳn ta yêu rồi?

Nhớ anh, Nhớ nhớ lặng người
Trong im lặng vẫn ta ngồi lặng im
Lòng hỏi lòng thật đã tìm
Gửi thơ, thơ gửi trái tim đến chàng ?

Chao ôi! Chữ chữ hàng hàng
Gửi trong nhung nhớ vô vàn nhớ nhung
Hỏi ai ai biết cho cùng
Hỏi ai,ai hỏi tình chung chung tình?

Yêu anh, chưa được anh yêu
Một mình yêu chỉ một chiều đơn phương

Ngọc Bích
----------- ----

Bài họa của Đỗ Qiý Bái

Thần Ni cắc cớ quá chừng
Làm thơ song điệp tưng bừng phóng lên
Đồ Q? phá phách đã quen
Cố gò đại mấy vận quèn coi sao
Ta thử coi nào ::::

Non non ,nước nước , mây mây
Mông lung sương gió tràn đầy gió sương
Yêu yêu lòng bỗng thương thương
Quen quen chửa gập .tơ vương vương chờ

Đắn đo mộng mộng mơ mơ
khổ ta thẩn thẩn thơ thơ suốt ngày !
Ra vào tỉnh tỉnh say say
Tỉnh mang mang nhớ ,say gây gây buồn ,

Chồn chân mỏI gôi chân chồn
Nhung nhung nhớ nhớ thần hồn khó xa
Tha thướt hình bóng thướt tha
Khêu khêu gợi gợi làm ta lú rồi

Mong mong đợi đợi thấy ngườI
Nôn nôn nóng nóng sao ngồi được im ?
Tìm tìm kiếm kiếm tìm tìm
Cầu cầu khẩn khẩn dâng tim của chàng

Thôi thôi chịu chịu đầu hàng
Nhớ nhung nhung nhớ lại càng nhớ nhung
Cùng đường cùng dù gập đường cùng
Chung tình vẫn giữ tình chung vớI tình

ấp yêu yêu ấp ta mình
Song phương buộc chặt mối tình song phương ...
Tình đâu dở dở ương ương thế này
Ha ha ! ! tình thế mà hay

Q? Quá Đi

Ki’nh họa vui vơ’i Ngọc Bi’ch
Nguyễn Thành Tài

Thơ không nói được thành lời
(Tác giả xin kính mời họa điệp từ, điệp ngữ chung vui)



GIẤC MƠ YÊU

Họa

Yêu em khóc gió than mây !
Đêm nay sương bụi rơi dày trong sương .
Biết đời là kiếp vô thường !
Ngày đêm luống ngậm ngùi vương vương chờ.

Thả hồn trong cõi tiên mơ ,
Tìm em chốn ấy bơ vơ đêm ngày
Khi tỉnh rượu , lúc tình say ,
Men yêu theo gió ngất ngây lại buồn…!

Rừng khuya hoang vắng chân chồn,
Ai đem nhung nhớ đẩy hồn ta xa
Kiếp yêu vương mãi không tha !
Nòi tình đeo mãi bên ta hẵn rồi !

Ta yêu Người lắm, hỡi Người !
Bao nhiêu đêm vắng ta ngồi lặng im
Bóng nàng ẩn hiện ta tìm
Trong mơ : em tặng con tim cho chàng

Mừng vui giọt lệ đôi hàng. (*)
Tỉnh trong mơ đẹp muôn vàn nhớ nhung .
Dìu nhaụ nốt đoạn đường cùng,
Say say, tỉnh tỉnh, tình trong men tình

Dù cho ai đó với mình ,
Nên yêu, chớ giữ chuyện tình một phương ...!

Nguyễn Thành Tài

(*) Khi vui muốn khóc, buồn tênh lại cười

Cadao

------------ --------- --------- --------- ------

THƠ HAY ĐƯỢC LÃI SINH LỜI
(Họa “Thơ không nói được thành lời”
của bà Tú Rối Ngọc Bích)


Bay bay, gió gió, mây mây,
Trời se se lạnh, ngày ngày mù sương.
Nhớ ai, ai nhớ bình thường,
Hắt hiu, hiu hắt, soi gương gương chờ.

Cuộc tình mơ thực, thực mơ,
Khiến ta, ta khiến, mơ mơ sáng ngày.
Tâm tư say tỉnh, tỉnh say,
Mà ngây ngất đợi, ngất ngây buồn buồn.

Bồn chồn, tấc dạ bồn chồn,
Cánh buồm thấp thoáng, cánh buồm gần, xa.
Thiết tha, nhớ lắm, thiết tha,
Đứng ngồi, ngồi đứng, tàu xa về rồi ?

Người ơi, thương lắm, ơi người,
Sương khuya im lặng, từng hồi, lặng im.
Én tìm bạn lạc, én tìm,
Gói thơ, thơ gói trái tim gửi chàng.

Mang mang, chữ chữ, hàng hàng,
Biết đâu, đâu biết, lại càng nhớ nhung.
Cùng cho, giá được cho cùng,
Tấm tình trao trọn, cùng chung tấm tình.

Yêu em, mình vẫn một mình,
Ngẫm mình mình lại thương mình viễn phương.

HOÀNG NGỌC VĂN

-------------------------------------------------------------------BÀI HoA 1


Thần Ni quả là người cắc cớ,
Gieo những vần hoa nở về đêm.
Thân tuy chưa đánh mà rêm
Thôi thì vắt óc góp thêm mấy vần.



Nhìn em thấp thoáng trong mây,
Lòng thương ,thương kẻ dạn dày gió sương.
Hỏi người, người vẫn bình thường,
Ngẩn ngơ ngong ngóng vấn vương mong chờ.

Đêm đêm mơ lắm giấc mơ,
Nhớ em thờ thẫn, thẩn thơ hàng ngày.
Nụ hôn, hôn thật đắm say,
Xa nhau cặp mắt cay cay nỗi buồn,

Mơ mơ, mộng mộng bồn chồn,
Nhớ thương, thương nhớ tâm hồn chia xa.
Niềm riêng tha thiết, thiết tha,
Mộng mơ, mơ giấc Nam Kha tỉnh rồi.

Tỉnh ra, ra đứng tìm người,
Người ơi! ơi hỡi sao người lặng im.
Canh khuya, khuya khoắt đứng tìm,
Một mình, mình cứ đứng im tìm nàng.

Sao trời lớp lớp hàng hàng,
Nhìn sao lấp lánh lại càng nhớ nhung.
Trời cao, cao đến vô cùng,
Mờ mờ ẩn hiện chân dung người tình.

Trời thương, thương cả chúng mình,
Phó cho chung hưởng mối tình song phương...


1-6-2005 TRƯỜNG GIANG
---------------------------------------------


Hỏi Người

Yêu người, lãng đãng như mây
Trăng khe khẽ gọi, đêm ngầy ngầy sương
Biết tình hờ hững vô thường
Vẫn hiu hiu nhớ, vẫn thương thương chờ


Vẫn ngồi mơ mộng mộng mơ
Vẫn lan man đợi vẩn vơ cuối ngày
Mênh mông mộng, mông mênh say
Vui vui hy vọng, lại lây lất buồn


Thời gian bằng bặc đừng chồn
À ơi nho nhỏ thả hồn trôi xa
Khoác tâm lãng mạn thướt tha
Có không , không có , biết ra cũng rồi

Tình đưa bàng bạc đến người
Mênh mang gió thoảng , hương vời vợi im
Tay trong tay , mắt dõi tìm
Thiên đường lồng lộng vạn niên thiếp chàng

Mưa rơi lất phất ngàn hàng
Giọt ngâu nho nhỏ bàng hoàng mắt nhung
Nhớ thương thương nhớ vô cùng
Mới trong tay đã rưng rưng cuộc tình


Yêu người xin hỏi người yêu
Hướng nào tình sẽ rơi đều một phương?


Đặng Lệ Khánh

------------ --------- --------- ----

Xin kính chào chư-vị
Theo lời mời gọi cùng vui Thu qua bài thơ lục chén hóc-búa của thi-sĩ Ngọc-Bích . Tiểu Bảo xin phép được họa đóng góp, góp vui
Kính họa

Tình Thu_ 2008

Chiều thu thơ-thẩn nhìn mây
Gió hiu-hiu lạnh lòng đầy đầy sương
Chữ tình tản-mạn phi-thường
Buồn se-se dạ trí thương thương chờ

Ô hay ! Mơ được được mơ
Để rồi ngẩn ngẩn ngơ ngơ cả ngày
Say tình đằm-thắm tình say
Hỏi ai ai biết buồn lay lay buồn

Lang-thang lất-khất chân chồn
Chơi-vơi lãng-mạn gởi hồn tình xa
Tình yêu tha-thướt thướt-tha
Nhớ nhung nhung-nhớ tình qua ngõ rồi

Còn vương chút chút hương người
Im-ỉm tưởng-niệm mỉm cười ỉm-im
Ai hiểu ai chẳng thể tìm
Ấm- êm êm-ấm nhịp tim cùng chàng

Hờ hờ hững hững rời hàng
Nhung tơ tình ái ngở-ngàng tơ nhung
Tiếc-thương thương-tiếc vô cùng
Tiếc người người tiếc tình cung cung tình

Yêu người phải biệt người yêu
Hai người hứng lệ chôn tình song-phương.

Tiểu Bảo

9-10-2008

------------ ------
Xin Họa lại bài Thơ vui của TH Ngọc Bích

Tìm Em Trong Mộng ...

Tìm Em qua chín tầng mây
Mờ trong sương khói phủ đầy khói sương

Tìm Em mộng mị vô thường
Gío hiu hiu thổi, lòng vương vấn chờ
Tìm Em chợt giấc mộng mơ
Trăng nghiêng nghiêng bóng, bơ vơ tháng ngày

Tìm Em trong giấc ngủ say
Thương thương nhớ nhớ ngất ngây chuổi buồn
Tìm Em dạ những bồn chồn
Kia kìa cô lữ đưa hồn nẻo xa

Tìm Em lỡ bước, thứ tha
Lỡ lầm lầm lỡ đây ta biết rồi
Tìm Em ghép lại thành đôi
Nhớ thương thương nhớ đứng ngồi sao im

Tìm Em mộng ước em tìm
Thẩn thơ thơ thẩn con tim yêu nàng
Tìm Em nhắn nhủ đôi hàng
Nợ duyên duyên nợ muôn vàn nhớ nhung

Quen nhau giữa bước đường cùng
Hẹn hò hò hẹn thủy chung trọn tình
Yêu thương giữ trọn thương yêu
Một mai, mai một sáng chiều ngàn phương .

Nguyên Hà
NGHẸN NGÀO THỐT CHẲNG NÊN LỜI,
Lửng lơ, lơ lửng gió mây
chiều buông sương khói, trời dầy khói sương
Vấn vương, vương vấn cung thường
Mộng mơ, mơ mộng tơ vương mong chờ
Lạc hồn, hồn lạc bến mơNgóng trông, trông ngóng, chơ vơ tháng ngày Hỡi người, người hỡi có say
Nhạn bay, lạc nhạn thơ ngây vội buồn
Dặm ngàn thiên lý chân chồn
Nghẹn ngào, ngào nghẹn cho hồn trôi xa
Tam sinh, ba kiếp vị thaNhớ ai, ai nhớ vì ta cảm rồi
Thủy chung, chung thủy trao người
Mộng ru, ru mộng sao ngồi lặng im
Hỏi trăng, trăng rủ đi tìm
Ấp e, e ấp trao tim cho chàng
Lệ rơi, rơi lệ hai hàng
Thẩn thờ, thờ thẩn võ vàng mắt nhung
Không không, sắc sắc vô cùng
Giấc mơ, mơ giấc cùng chung mối tình
Yêu người ao ước người yêu
Cách chia, chia cách bóng chiều đơn phương .
DTMG 20-1-08

Thu vàng mưa Ngâu



Thì thầm em khẽ gọi: Anh !
Trời vào thu nắng vàng hanh mong chờ
Cho em dệt mộng ươm mơ
Cho em hồi hộp khi chờ đợi anh

Ngoài vườn lá úa đầy cành
Rụng rơi từng chiếc lá xanh lá vàng
Nụ hôn trao dẫu muộn màng
Nồng nàn những giọt thu vàng mưa Ngâu

Chìm sâu trong đáy mắt nâu
Hồn anh bơi lặng trong màu mắt em
Ngọt ngào trên đóa môi mềm
Mong manh sương đọng bên thềm tà huy

Thả hồn xuôi mái tóc mây
Êm đềm anh xiết vòng tay êm đềm
Hương thu nhè nhẹ vào đêm
Cho anh say đắm cho em mơ màng

Phải chăng một cõi thiên đàng
Mùa thu dành tặng riêng nàng và anh ?
Ngọc Bích

BẠC ÁO HÀO HOA



Có lẽ mùa thu cũng khiến cho thi nhân trở nên yếm thế hay sao đó mà Ngọc Bích chợt nghe nhà thơ Nguyễn Tấn Bi ai oán trong Bạc Áo Hào Hoa mà quý vị và các bạn nghe chàng tâm sự rất chi là...như người của lãng quên ấy thôi. Hẳn nhiên đời đọc bài thơ này của Nguyễn Tấn Bi ắt sẽ phải vô cùng xót xa cho bạn chứ. Nhưng mà khi bạn đặt chân về miền Sông Cạn Đá Mòn bạn sẽ gặp trong đó nhiềi thân thi hữu của chúng ta cùng đang thơ thẩn để thả hồn vào lãng du mà vui duyên thơ đấy bạn ơi

Thơ Nguyễn Tấn Bi

Tôi chỉ là người của lãng quên
Làm thân cỏ mọn với hoa hèn
Dám đâu ước mộng đời nhung lụa
Thơ viết vì chưng xót phận mình

Người ta bằng cấp với quyền uy
Địa vị cao sang sống đủ đầy
Cõi đó phù hoa nhiều mộng tưởng
Tôi tìm vần điệu sống qua ngày

Tôi dám mơ gì chuyện tóc tơ
Hồn đời lạc mất giữa hồn thơ
Nửa khuya trở giấc đi vào mộng
Sáng tỉnh, thương thân luống hững hờ

Bạn cũ gặp nhau đều ngoãnh mặt
Sá gì một kẻ chỉ lang thang
Bài thơ dù có muôn vần điệu
Cũng chẳng làm thay nghĩa đá vàng

Người ta xuống ngựa với lên xe
Một tiếng truyền ra lắm kẻ nghe
Tiền bạc vung tay như lá rụng
Đời sù son sắt cũng e dè

Tôi chỉ làm thơ dệt gấm hoa
Cho đời lấp lánh tựa sao sa
Điểm tô hoa bướm, tình thơ mộng
Đời đọc xong rồi…có xót xa ?

Rồi cũng quay lưng như chẳng quen
Đừng nhìn thân phận, biết gì tên
Tôi về trong góc bình yên đó
Viết những vần thơ đẹp diễm tình

Mai có còn ai hỏi đến tôi
Kẻ, thân bèo giạt với hoa trôi
Em coi như chẳng hề quen biết
Người ấy hào hoa, áo bạc rồi !

Đêm chuyển mưa tháng 10-2004
Nguyễn Tấn Bi

Những áng thơ THU



Thân thi hữu Dương Quân cũng gửi vào Mùa Thu này một mối Sầu Thu, mà mối sầu của chàng nghe sao mà thê thiết quá đỗi, chúng ta thử tưởng tượng ra :hình ảnh một nhà thơ nằm im lìm dưới ngàn lá thu vàng khi người yêu của chàng về lại chốn xưa để chỉ còn nhìn thấy chàng đã quá muộn màng , nhà thơ của nàng đã ra người thiên cổ sau một đêm thu lạnh thì quả là một mùa thu quá sầu . Xin mời quý vị các bạn thưởng lãm khi Dương Quân phóng nét vẽ qua bài Thu Sầu :

THU SẦU
Tặng người đi xa

Em đi vương nắng thu buồn
Phương này nỗi nhớ niềm thương chập chùng
Gió thu man mác se lòng
Hắt hiu quyện nỗi hoài mong em về.

Em đi ngàn dặm sơn khê
Bóng em mờ khuất bốn bề tương tư
Mình ta ngày đợi đêm chờ
Vòng tay hờ hững, ngẩn ngơ mộng tình

Bao giờ trở bước đăng trình
Thu sầu đã úa, niềm tin cũng tàn
Em tìm trong xác lá vàng
Xác ta lịm chết muộn màng đêm qua.

Dương Quân

Và nối tiếp là bạn Triều Phong với bài "Thu lạc em " xem mùa thu đã quyến rũ em của Triều Phong về đâu bạn nhé :

THU LẠC EM

Mùa gío thu về lạc mất em
Vàng rơi lả tả rớt bên thềm
Hè đi tràn ngập lòng lưu luyến
Thu đến bâng khuâng dạ nhớ thêm
Có phải thuyền em không bến lạ
Hay là trần thế vắng người quen
Thu đừng quyến rủ em tôi nữa
Quyện ánh trăng tà tiếng nhạc đêm

Triều Phong Đặng Đức Bích

Để rồi chúng ta lại cùng Đỗ thị Minh Giang qua bài Tình Thu mà nghe Minh Giang hỏi người yêu rằng : Sao em không đến cùng anh? Để cùng nhà thơ này chung dỗ cơn mơ giữa mái tranh ấm nồng nàn với hai trái tim cùng thổn thức Tình Thu.

TÌNH THU

Lá bay theo gió về đâu
Hãy cho tôi gởi duyên đầu ngày xưa
Phượng vàng tắm nắng đong đưa
Đất trời lành lạnh chuyển mùa thu sang
Lá rơi từng chiếc nhẹ nhàng
Góc vườn trầm mặc miên man mộng đời
Ngàn năm mây vẫn còn trôi
Thiên thu tình ngủ trên đồi thông xanh
Sao em không đến cùng anh
Dỗ cơn mơ giữa mái tranh ấm nồng.

DTMG 7- 08

*NB xin họa nguyên vần bài thơ Tình Thu của bạn để làm duyên xướng họa giữa chúng minh với nhau nghe Minh Giang .Vì theo Ngọc Bích thì Lời Thu chất chứa bao nhiêu nhung nhớ về quãng đời ấu thơ , những mùa thu xưa khi mẹ tiễn con vào lớp học đầu tiên trong đời qua những con đường đầy sỏi đá bằng tiếng guốc reo vang của tuổi xanh mà khó ai quên được.

Lời Thu

Thu về dù ở nơi đâu
Hỏi ai không khắc khoải sầu quê xưa?
Nhớ bàn tay mẹ tiễn đưa
Khai trường dưới nắng chuyển mùa thu sang
Guốc reo những bước nhịp nhàng
Bước trên sỏi đá mênh mang mộng đời
Chân trời góc biển nổi trôi
Hỏi ai quên được một thời tuổi xanh ?
Bây giờ thu đối với anh
Mãi còn trong dĩ vãng xanh đượm nồng

Ngọc Bích

16.10.08

Những người áo trắng năm xưa


Saì gòn của những năm xưa
Sài gòn của những khi vừa biết yêu
Sài gòn của buổi ban chiều
Và Saì gòn của bao nhiêu oán hờn

Những tà áo trắng thân thương
Những tà áo trắng nẻo đường vẫn bay..
Áo xưa trắng tựa như mây
Bây giờ áo trắng những ngày tha hương.
Trải qua vạn dăm trùng dương
Mà lòng lữ thứ vẫn vương vấn đầy

Những người áo trắng hôm nay
Bạc phơ mái tóc ,lòng day dứt buồn
Vẫn thương về một quê hương
Đang rơi trong vạn đau thương điêu tàn.

Vì đâu nước mất nhà tan?
Vì ai cắt đất dâng sang xứ ngườì?
Tổ tiên xây dựng bao đời
Giang sơn gấm vóc , muôn người an vui

Cớ sao gây cảnh ngậm ngùi?
Chẳng còn công lý, mất đời tự do?
Bao năm gây dựng cơ đồ
Bây giờ bè lũ giặc Hồ phá tan.


Dù cho cách trở quan san
Những người áo trắng vẫn vang lời thề
Quyết tâm hẹn một ngày về
Đồng lòng gìn giữ miền quê thanh bình

Tận tâm với nước non mình
Thôi chinh chiến hết điêu linh một ngày
Những người tóc bạc như mây
Mà lòng yêu nước vẫn đầy vẫn luôn

Hướng về một chốn quê hương
Đem yêu thương trải con đường về quê
Ngọc Bich

10.10.08

THU


Mùa thu và thi nhân luôn có những rung cảm vô hình mà thượng đế đã ban cho. Mối cảm quan tương đồng đã được Ngọc Bích và các thân thi hữu diễn tả qua những bài thơ và vần điệu đều chỉ dành riêng cho mùa thu, cho những mùa thu rất đẹp, rất tuyệt vời với tình ý của riêng tác gỉa . Xin được phép thân kính mời quý vị và các bạn ghé thăm miền Sông Cạn Đá Mòn để cùng nhàn lãm với các nhà thơ Đỗ thị Minh Giang, Nguyên Hà và Ngọc Bích qua các bức họa mùa THU.

Thu

Em nhớ mùa Thu đã rất xa
Những lá Thu rơi rụng trước nhà
Trong nắng Thu vàng đôi gót nhỏ
Tiễn người Thu lặng bước chân qua

Đã mấy mùa Thu nắng dẫu vàng
Quê người Thu vẫn muộn màng sang
Và rồi Thu đến bên song cửa
Thêm những Thu qua rất nhẹ nhàng

Đếm những Thu vàng quyện bóng em
Nghiêng nghiêng Thu vắng bước đường quen
Mây Thu trắng nõn thềm hoa bưởi
Làn tóc Thu buông xõa quá mềm

Rồi những mùa Thu đi rất xa
Những Thu không trở lại quê nhà
Những lá lìa cành Thu vĩnh viễn
Những hương bàng bạc dáng Thu qua

Ngọc Bích

Hoa baì
THU ...

của TH Ngoc Bích .

Mãi nhớ Thu buồn vạn nẻo xa
Mưa Thu lành lạnh chốn quê nhà
Chiếc lá Thu vàng rơi trước ngõ
Tưởng chừng Thu đến, vội vàng qua.

Cách biệt bao Thu úa lá vàng
Ve sầu nứt nỡ, đón Thu sang
Ai đang nhặt lá Thu màu nhớ ?
Hẹn gặp Thu sang, chút ngỡ ngàng .

Nhặt lá Thu vàng gởi tặng Em
Tìm trong Thu lạnh mãi chưa quen
Trăng Thu lờ lững bên thềm cũ
Suối tóc bờ vai, Thu diệu mềm .

Anh ở phương nầy, Thu quá xa
Làm sao tìm lại hương Thu nhà
Cho ta ôm trọn mùa Thu nhớ
Mãi đón Thu về, nắng thoảng qua .

Nguyên Hà
MÙA THU,
Họa Thơ Ngọc Bích

Thương mãi mùa Thu xa quá xa
Thu về chiếc lá rơi hiên nhà
Nắng Thu sưởi ấm đôi chim nhỏ
Thời gian nhẹ thoảng bóng Thu qua .

Bao nhiêu lá rụng đón Thu vàng
Ngỡ ngàng đất khách ngắm Thu sang
Hoa Thu rộ nở ngoài sân trước
Thu dỗ hồn tôi giấc nhẹ nhàng .

Chiều Thu tóc xỏa vòng tay em
Thu che mắt biếc dáng quen quen
Lững lờ Thu khẽ hôn hoa bưởi
Làm thẹn đài hoa Thu yếu mềm .

Gió Thu dìu dặt tiếng ngân xa
Mùa Thu lữ thứ nhớ quê nhà
Tình Thu sẽ mãi là miên viễn
Trăng Thu huyền hoặc tối hôm qua .

DT Minh Giang
10-10-08 dtmg The autumn


I ever love the autumn far way
It comes then the leaf fall in a part house.
Fall sunlight warm up two little birds
Time slightly passes it the fall gait.

How many leaves fallen welcome yellow fall
Perplexed in foreign country I watch the fall come
Fall flowers bloom in front yard
The fall lulled my soul to slight sleep.

Fall evening her hair embrace her arms
The fall hides blue eyes of familiar gait
Sluggish the fall softly kisses grapefruit flower
It makes shy the calyx the feeble fall.

The fall wind rhythmically the far echo sounds
The inn fall I feel nostalgic
Fall love will be is eternal
Fall moon was fantastic last night.
TGC 16-10-2008 (100.0)

6.10.08

Em mơ




Em về qua ngõ ban trưa
Qua con phố nhỏ nắng mưa quê người
Thời gian tựa dải mây trôi
Để cho nỗi nhớ phai phôi dần dần

Ước ao được ... được rất gần
Mà sao khoảng cách trắng ngần chân mây
Thả mơ theo ngọn gió bay
Thu vàng mây tím lòng say bóng mờ

Tạm quên được nỗi bơ vơ
Kề vai anh , khẽ ngâm thơ trữ tình
Tay em đan ngón tay anh
Bên nhau giấc mộng an lành đơn sơ

Chiều đi chầm chậm trong mơ
Dìu nhau qua quãng đường mưa thu tàn
Nhẹ rơi những giọt thu vàng
Chìm dần trong biển hương tràn thu không
Ngọc Bích

Gửi bạn tri âm.


Sau khi nhận bài thơ Gửi Bạn Tri Âm của Ngọc Bích, nhà thơ Nguye^n Hà đã họa lại nguyên vận bằng một bài thơ đầy tình cảm. Xin thân kính mời quý vị và các bạn thưởng lãm.

Gửi Bạn Tri Âm

Vài phút tâm tình cũng đủ vui
Một lời âu yếm nghĩa trùng khơi
Phút giây im lặng trên tần sóng
Ôi những âm ba đã nghẹn lời !

Chớ giận hờn chi, chuyện nói chơi
Đền bù những lúc phá ra cười
Đầu giây điện thoại mềm nhung nhớ
Ta thiếu nợ rồi, những phút...thôi

Lại nối lời nhau chẳng cạn lời
Lại cùng an ủi để cùng vui
Bên kia đầu máy lời ai nói
Trò chuyện bên nhau phút tuyệt vời

Có phải tri âm là thế nhỉ ?
Thèm nghe lời nói của ai... rồi
Nhớ đến nhau thôi , đời ngắn ngủi
Nghiện cả lời ai, nhớ tiếng cười!
Ngọc Bích


Xin Họa lại nguyên vận baì :
Gửi Bạn Tri Âm
Của Thi Hữu Ngọc Bích

Xa xôi ta vẫn mãi đùa vui
Mặc kệ sóng tràn giữa biẻn khơi
Vẫn giữ nghĩa tình dù bão tố
Lòng riêng ấp ủ chẳng nên lời .

Ước mong hạnh ngộ để cùng vui
Cạn chén ly bôi lẫn tiếng cười
Sáo trúc chàng Trương lay bóng nguyệt
Con đò lưu luyến bến dừng thôi .

Tình thơ ý đẹp trải bao lời
Thỏ thẻ Oanh vàng mãi nhớ thôi
Tiếng gọi thì thầm câu hẹn ước ...
Đường dây ai nỡ dứt xa vời .

Người ơi ! có nhớ gì không nhỉ ?
Hẹn phút giao bôi, sắp đến rồi
Man mác trời thu nơi viễn xứ
Niềm thương cố quận, mấy ai vui .

Nguyên Hà

Thu Ca li




Từ góc Ca li vọng cố hương
Bữa nay trời trở gió mù sương
Lá rơi vàng rụng về bên gốc
Mây tím bay từng sợi nhớ thương

Thu đã về trong cảnh viễn phương
Mưa reo sầu đọng ngấn đêm trường
Ngùi trông quê cũ mờ sông núi
Một nhánh ngô đồng đọng chút sương

Lặng lẽ trăng soi giấc mộng thường
Mấy mùa gió nhớ lẫn mưa thương
Thoảng nghe đâu đó làn hương cốm
Một chút mơ hoa, vạn mối buồn.

Ở một nơi nào xa vắng lắm
Mỗi độ thu về lại vấn vương .
Ngọc Bích

Từ cuối con đường


Cảm tác này sau buổi tiễn đưa bà Cung Thị Toàn, phu nhân dấu ái của GS Toàn Phong Nguyễn Xuân Vinh về miền Vĩnh Cửu .


Từ cuối con đường heo hút xa
Mây đan tím ngắt buổi thu tà
Chiều về chầm chậm lòng thêm lạnh
Vàng lá ven rừng lộng bóng hoa

Người đã đi rồi để lại ta
Với bao kỷ niệm tiễn đưa và
Cả chút biệt ly trong đáy mắt
Lẫn niềm đơn độc phút chia xa

Ta thẫn thờ sau buổi tiễn đưa
Mình ta về lại quãng đường xưa
Mỗi khi tắt nắng chiều nhung nhớ
Hiu hắt mình ta trong gió mưa

Người đi có nhớ đến ta chăng
Cầu chúc người vui cõi vĩnh hằng
Không gian phỏng có gì ngăn cách
Dưới trời thu lạnh buổi sang đông
Ngoc Bich

23.9.08



Mênh mông thu vàng

Thưa anh ngoài ngõ sương mù
Chợt nghe như thể rằng thu đang về
Trạnh lòng nhớ cảnh miền quê
Trời đầy mây, cánh đồng hoe nhuộm vàng

Mây theo gió lộng thênh thang
Trên đồng lúa chín đượm hương thơm lừng
Và bao nhiêu lá cây rừng
Cũng vàng rơi rắc theo từng dáng thu

Lại thêm làn gió vi vu
Nghe chừng gió chuyển sang từ bến sông
Bàng hoàng trong cõi hư không
Thả hồn lữ thứ mênh mông xứ người

Ngọc Bích

____________ _________ _________

Immense Golden Autumn

Sire, outside in the lane it covers dim dew
Suddenly I feel the autumn that comes back
I am susceptible to miss countryside scene
There sky is fully cloudy, rice fields paint yellow

The cloud with the wind spaciously blows
In ripen rice fields we smell strong fragrance
Moreover, many forest leaves are there
They spit here and there with each fall gait.

Again, there is more a gust of wind fluttering
It seems that wind blows from river station.
Perplexed I am in the Nothingness
Inn passenger releases her immense soul in foreign country.

RGC 23-09-2008 (84.9)

15.9.08

Sống thật đơn sơ buổi xế tà


Cớ sao lại sợ tuổi ta già?
Hãy cứ xem mình thật trẻ nha
Lên xuống màng chi danh với lợi
Dọc ngang nào vướng bụi phồn hoa

Khi vui tìm đến thơ cùng nhạc
Lúc buồn lánh gió đụt mưa qua
Thong dong ta mãi còn vui sống
Hạnh phúc đơn sơ buổi xế tà

Ngày tháng trôi qua song cửa nhỏ
Cuộc đời là những chuyến xe qua
Hành lý lên xe là tuổi trẻ
Giã từ đem đến cuối sân ga

Có chăng một chút gì lưu luyến
Của lòng thân quyến lúc chia xa
Trong khi chờ đợi hoàng hôn xuống
Thân ái mời nhau một tách trà .

Xin hãy cùng vui , đời có hạn
Can chi mà ngại lại mau già !

Ngọc Bích

Thi sinh thứ 2 và còn tiếp...


Thơ chua Ngọc Bích

Chúc Mừng sinh nhật của em
Sơ sơ mới chỉ chòm chèm bẩy mươi
Bao mùa xuân đã qua rồi
Năm nay sáu chín em ngồi gửi thư

Thế rồi đến...bảy mươi tư
Hẳn rằng hoàn tất tờ thư kén chồng?
Trời ơi ! ngoảnh cổ mà trông
Các nàng đứng thật thong dong một hàng

Chúc mừng sinh nhật vừa sang
Tuổi già chúng tớ có màng ...đến ai
Mày râu các đấng anh tài
Mau mau mà xếp hàng dài nộp đơn.

Ngọc Bích

Nhận được đơn nộp của nhà thơ Nguyễn Tấn Bi, Gái Quê xin nộp vào hộp thư tuyển cử để các bạn cùng đoc và cùng xét đơn hỉ ???
Gái Quê

Nghe tin sinh nhựt của em
Tuổi mình tính kỹ tròm trèm bảy mươi
Chuyện gì cũng đã qua rồi
Vẫn còn gân cốt mới ngồi viết thư

Sao chờ tới bảy mươi tư?
Càng sớm càng tốt nộp thư làm chồng
Già rồi sớm đợi chiều trông
Hồ sơ đầy đủ thong dong vaò hàng

Cuối đời đừng mộng cao sang
Càng già kinh nghiệm mơ màng cùng ai
Cần gì hào kiệt anh tài
Nghe tin tuyển lựa …hàng dài chen vô

Nguyễn Tấn Bi
Tiếp theo là đơn dự thí cuả nhà thơ Dương Quân gửi Ban Giám Khảo Cổ

CHÚC MỪNG SINH NHẬT


Chúc mừng sinh nhật của em

Gởi theo một nụ hôn mềm đầu môi

Xuân còn bất tận trên đời

Hoa còn thắm mãi cho người dệt thơ.


Bờ mơ, bến mộng, tương tư

Biết đâu là mối duyên tơ thắm hồng

Nhớ người sớm đợi, chiều trông

Đôi đường xa cách cho lòng ngổn ngang


Năm này sinh nhật lại sang

Biết em có hẹn đá vàng với ai?

Bao nhiêu hương sắc, thi tài

Mắt xanh có ghé phương này hay không?


DƯƠNG QUÂN

12.9.08

Giới thiệu bạn mới vào trang Thơ NB




Ngọc Bích xin trang trọng giới thiệu đến quí thân thi hưũ về một số bạn Thơ tham dự vào trang blogs cua QuêSơnTây để chúng ta có thêm bạn và cũng để quí bạn thưởng lãm những bài thơ có thể là tiêu biểu của những nhà thơ bạn của chúng ta.
Để mở đầu, Ngọc Bích xin được giới thiệu về ba Thi Khách gồm:
Nhà thơ Nguyễn Tấn Bi
Nhà thơ Nguyên Hà
Nhà thơ Dương Quân với những tác phẩm mà các thi hữu đã ưu ái gửi về Trang Thơ Ngọc Bích, rồi đây với lòng yêu thơ có thể chúng ta sẽ có thêm một số bạn thơ khác nữa cũng chung vui với chúng ta nếu còn có duyên thơ với nhau.
Một lần nữa xin trang trong mời quí thân thi hữu cùng đọc và cùng vui chung.
Gái Quê Ngọc Bích

HỎI NGƯỜI EM GÁI MỚI QUEN



Anh ở Long An, em ở đâu
Quê người trôi dạt gặp quen nhau
Giọng em âm â’m tình Sông Hậu
Đất miệt vườn xanh thẫm sắc màu

Thấp thoáng hình như đôi mắt em
Một trời miệt thư’ nép mi rèm
Đôi môi e ấp phù sa đỏ
Duyên dáng làm sao mặt chữ điền

Em bỏ ra đi từ dạo đó
Góc trời quê cũ đẫm can qua
Súng mùa ly loạn dù im tiếng
Nghĩa sống tình người vẫn xót xa

Em nhơ’ đồng xanh con cá quẫy
Nước dòng sông Cưũ ngọt tình quê
Đêm đi dở “ðo’” trên đồng vă‘ng
Leo lét đèn khuya rọi lối về

Lâu lắm anh chưa về Long An
Phương trời tù bạt cánh chim ngàn
Vẫn thương vẫn nhơ’ về nơi đo’
Tấm đệm Long Cang mướt cọng bàng

Son phấn nơi đây lấp tão tần
Giày cao gót nhún nhẫy đôi chân
Kem thoa vùi lấp hương đồng nội
Áo mỏng không đầy phủ tấm thân

Em gọi chị mình bằng tiê’ng “chê’“
Quê miền đất mũi ,miệt Cà mau
Trên đường lưu lạc mai còn gặp
Chắc đổi thay nhiều kho’ nhận nhau

NguyỄn Tấn Bi

Chờ nghe Oanh hót



Nhớ vườn xưa, líu lo Oanh chợt đến
Gợi thì thầm nhắn nhủ giữa rừng cam
Nắng hanh vàng, Oanh vẫn còn lưu luyến
Để hồn thơ lơ lửng chẳng dám màng !

Trong tự tại, lắng nghe lời Oanh hót
Dư âm còn lay động hạt mưa phùn
Năm canh dài, thoáng mơ màng bên cửa
Tiếng Oanh buồn thỏ thẻ, chạnh nhớ mong ..

Lòng ao ước kề bên nhau gang tấc
Rồi nghìn trùng xa cách chẳng được yêu
Như cánh chim lạc loài theo với gió
Vẫn chờ Oanh ríu rít nắng hanh chiều .

Nầy Oanh hởi ! dẫu vướng trời mây rộng
Chớ quên lời hẹn ước dấu tình buồn
Ta vẫn đợi, vẫn chờ bên lối mộng
Dắt dìu nhau, quên hết nỗi vấn vương .

Ta chẳng muốn xoáy vào cơn gió lốc
Để tan thành mây khói, lạnh đông về
Thầm nguyện ước mùa xuân hoa chớ rụng
Nằm chờ nghe Oanh hót dưới trời khuya .
Nguyên Hà
Năm 2008

Trên bãi biển





Ta cứ ngỡ quay về trong cổ tích
Gặp Nàng Tiên đi lạc xuống trần gian
Giữa muôn trùng mây cao và biển rộng
Em ngồi đây, bờ cát nắng huy hoàng.

Em rực rỡ như tượng thần Vệ Nữ
Nét diễm kiều, dáng công chúa Tiên Dung
Ta chẳng được như tên chài họ Chữ *
Chờ em ban một mối giải tâm đồng.

Em là gió, là mây, hay là tuyết?
Là thịt da thơm ngát cõi trần ai?
Là tóc, môi...những đường cong diễm tuyệt
Khiến hồn ta ngây ngất mộng chương đài.

Ta ao ước dang vòng tay biển rộng
Đem bao la ôm ấp tấm thân ngà
Ta muốn trải lòng ta trên cát ẩm
Nơi em nhìn từng đợt sóng thăng hoa.

Ta gọi gió thay cho lời nhắn nhủ
Tấm tình ta dào dạt tiếng ru em
Ta mượn nắng mong manh từng sợi mỏng
Dâng cho em sưởi ấm đóa môi mềm.

Ta muốn góp muôn kỳ hoa, dị thảo
Xây vườn thơ, lầu mộng, gác văn chương
Và trân trọng mời em lên ngôi báu
Cho thần dân mê đắm cảnh thiên đường.

Nhưng ta biết: xa ngoài tầm tay với
Em cao sang, đâu phải của loài người
Nên ta ghép bài thơ này rất vội
Chỉ tôn thờ, chiêm ngưỡng mãi mà thôi.

DƯƠNG QUÂN

10.9.08

Hình như thu mới vừa sang




Chiều đi chầm chậm vào đêm
Trong hơi se lạnh nhớ em thật nhiều
Ngoài hiên vàng lá tiêu điều
Đường chiều hun hút chìm theo cuối ngày

Mình anh đứng với hàng cây
Buồn và nhớ những tháng ngày bên em
Xa rồi những buổi chiều êm
Mùa thu này cũng áo len ,khăn quàng

Tìm hơi ấm thuở tan hàng
Vàng thu ngày cũng vội vàng qua mau
Cốm xanh , hồng đỏ cau trầu
Quả phù trang bụi phủ màu thời gian

Người yêu dấu, đã sang ngang
Và anh Vượt Sóng vẫn mang lời thềà
Mùa thu nào …sẽ trở vềà
Thanh bình câu hát vọng nghe êm đềm

Mẹ ngồi hong tóc bên thềm
Đếm lóng tay nỗi buồn lên càng nhiều
Hoa cau rụng trắng bay theo
Những linh hồn đã phiêu diêu cuối trời.

Đã thôi lưu lạc xứ người
Đã về từ khắp phương trời lãng du.
Và hình như mới chớm thu
Hơi sương còn đọng , mây mù vừa tan

Cuối vườn lãng du




San Jose nắng mong manh
Và mưa rất nhẹ nơi thành phố xa
Phủ gần trắng mái tóc ta
Đọng trên mi lại vỡ òa trong tim

San Jose nắng êm đềm
Và hơi ấm có về miền quê ta ?
Nắng vàng bên những cội hoa
Chao ôi ! nắng bỗng nhạt nhòa trong tim ?

San Jose nắng , mưa thêm
Và người lưu xứ vẫn tìm về đây
Nắng mưa qua biết bao ngày
Mà niềm nhung nhớ vơi đầy mỗi thu

San Jose sáng sương mù
Và chiều vàng khói âm u ngợp hồn
Ai đem gom lá thu buồn
Vun vào một nẻo cuối vườn lãng du ?

Ngọc Bích

30.8.08

Paris By Night 93 - dancing

Thân mời quý bạn thưởng thức Paris By Night mới nhất của Thuý Nga

28.8.08

Đôi Lời Tâm Sự



Sống và chết

Sống ao ước muốn mong mọi thứ
Chết một đồng một chữ không theo
Thế gian tránh khổ, tránh nghèo
Còn như danh lợi là điều mộng mơ

Sống được những phút giờ thoải mái
Kiếp con người được lãi thế thôi
Bao nhiêu những phút vui cười
Ấy là phần thưởng mà trời dành cho

Sống với những buồn lo ngày tháng
Với nhọc nhằn tối sáng hôm mai
Nhịn ăn nhịn mặc, nhịn vui
Làm cho cuộc sống phí hoài biết bao

Cái chết kia ai nào đã thoát
Số mệnh trời định đoạt ai hay
Được vui hãy biết hôm nay
Vì đời những cái rủi may bất thường

Phúc với họa đôi đường ai biết
Tạo niềm vui, tiêu diệt nỗi sầu
Chẳng mong sang với lại giầu
Tháng ngày mải miết đâm đầu đổ đi

Hơn thiệt lắm để rồi cũng chết
Lãi trên đời là biết sống vui
Như em : lòng dạ thảnh thơi
Một mình một cõi, hết thời lo toan

Cũng chẳng kể lòng tham : biển cả
Cùng chẳng lo vất vả quanh năm
Chẳng cần lo nghĩ đăm đăm
Chẳng như ai chỉ gấp năm vơ mười

Sao không nghĩ kiếp người là mấy
Gương thế gian trông thấy rõ ràng
Sống thời tích lũy bạc vàng
Chết thời tay trắng không mang được gì.

Còn đương sống tiêu đi là lãi
Chớ thiệt thòi vừa dại vừa ngu
Bẩn keo chỉ biết có thu
Chi ra lại sợ không bù được ngay

Thành ra sống tháng ngày đầy đọa
miệng có thèm cũng chả dám ăn
Lòng còn lo lắng băn khoăn
Những cân nhắc chán lại dằn xuống thôi

Trong vạn vật con người là nhất
Của làm ra còn mất như chơi
Chỉ duy có một con người
Tan đi là hết muôn đời còn đâu

Tôi chẳng cầu mong chuyện quá giầu
Đủ ăn đủ mặc chẳng lo âu
Của tôi không tiếc, đời tôi tiếc
Tiếc tuổi xuân qua đã hết rồi.
Ngo.c Bich

Mẹ Một Tiếng Dành Gọi Chung

Lời viết của con Nói với em về Mẹ anh:
Mẹ! thiêng liêng một tiếng dành gọi chung
MẹÏ sinh dưỡng thật vô cùng
Đáp đền ơn MẹÏï muôn trùng chưa xong

Ngày xưa... má mẹ còn hồng
Lưng Mẹ còn thẳng gánh gồng thương đau
Giờ đây tóc mẹ bạc màu
Sợi thương yêu nhuộm cho đầu anh đen

Qua bao dốc xuống, đèo lên
Vì anh mẹ đã bao phen tảo tần
Qua bao nhiêu những mùa xuân
Vì anh mẹ chẳng ngại ngần gian lao

Đem lời ru ,mẹ ngọt ngào
Từ trong thơ ấu truyền vào tim anh
Êm đềm như một bức tranh
Chim rời tổ ấm chuyền cành bay xa

Đến bây giờ Mẹ đã già
Vẫn lòng độ lượng bao la khôn cùng
Giữa ngàn hoa cỏ núi sông
MẸ !yêu thương vẫn mênh mông không bờ.
Ngọc Bich

28.7.08

Diễm xưa




Nón nghiêng che nắng hoàng hôn
Làm sao che được nỗi buồn đang tan
Nón che nửa buổi chiều vàng
Và hôm nay nắng nhẹ nhàng buông rơi.
Ngọc Bích

Xa rồi




Xa rồi cái thuở học trò
Đời tôi như một chuyến đò trên sông
Trời vào thu sắp sang đông
Trôi trên bến vắng chẳng mong tới bờ

Thuyền tôi chở những bài thơ
Mênh mông thuyền mộng chở mơ rất đầy
Bao giờ thuyền cập bến đây
Cho tôi và những mơ đầy bến mơ

Ngọc Bích

Đợi chờ



Nắng vàng mây trắng uyên ương
Tình yêu như tận cuối đường chân mây
Chờ người đã bấy lâu nay
Bóng hoa nguyệt quế vẫn đầy tỏa hương
Phải chăng trong cõi vô thường
Người còn ngậm ngải đốt hương tìm người
Chỉ riêng người ấy mà thôi
Em chờ anh góc ven đồi đầy hoa .
Dưới trời mây trắng bao la
Dành riêng chỉ có em và anh thôi
Đợi anh lòng rất bồi hồi...
Chỉ cầu mong được cùng người dẫu chưa...
Lỡ mà trở ngại , nắng mưa
Lỡ mà người vẫn còn chưa hiểu lòng
Bâng khuâng bên sắc hoa hồng
Để lòng chợt ấm mơ vòng tay anh
Trời Cali nắng vẫn xanh
Và em vẫn đợi chờ anh bên này .

Ngọc Bích