28.12.09

Giá bao nhiêu một nụ cười?



Thêm mùa xuân nữa quê người
Xế chiều vàng giãi buồn rơi ngập hồn
Tìm đâu thấy nắng quê hương?
Tìm đâu cho thấy đoạn đường ngày mưa ?

Bây giờ xuân chẳng như xưa
Bây giờ tết cũng như thừa như dư
Cõi buồn lại rất riêng tư
Một mình cả cõi phù du bên đồi

Giá bao nhiêu một nụ cười?
Ở đâu tìm được niềm vui ? xa gần ?
Ai rao bán một mùa xuân?
Cho người lữ thứ góp dần tiền mua

Đếm bao nhiêu đủ những mùa?
Xuân, Thu, Đông,Hạ cho vừa hỡi anh ?
Đổi bao nhiêu nén ân tình
Để đem lại được cho mình mùa xuân?

Thôi thì thôi nhé ngàn lần
Từ đây....ươm kín đầy sân hạt vàng
Để mùa xuân mới sắp sang
Nở đầy những đóa hoa đang đợi chờ
Để mùa xuân với ước mơ
Được mùa, được cả riêng tư nụ cười.

Ngọc Bích

Hoa với hoa cùng quyện nhớ thương



Sáng nay ra trước cổng hoa kề
Lặng lẽ mình em cạnh mái che
Hoa tím hoa vàng khoe nhánh biếc
Nhớ người hoa nở thắm bên tê
Đã mấy mùa xuân đến mỏi mòn
Biết tìm đâu thấy bóng quê hương
Bóng tan vào bóng chiều đang xuống
Hoa với hoa cùng quyện nhớ thương
Đôi mắt dõi tìm trong dĩ vãng
Nhạt nhòa trong gió đọng trong sương
Ôi đã xa rồi trên lối mộng
Chỉ còn dư ảnh với dư hương.
Ngọc Bích

Cầu xin


Bài thơ em gửi đi rồi
Gửi về anh một đôi lời của tim
Vắng anh , lòng rất yếu mềm
Ngoài trời lạnh gió mưa tìm về sân

Một con chim nhỏ đậu gần
Chắc rằng lẻ bạn chim ngần ngại bay
Em đưa tay hứng mưa bay
Hứng bao nhiêu giọt cho đầy nhớ thương

Hạt mưa nhẹ tựa tơ vương
Con chim nhỏ đậu bên tường vụt bay
Tần ngần em dưới tàng cây
Hái chum hoa tím thấy ngày dài thêm

Rồi anh ơi cứ mỗi đêm
Nguyện cầu nho nhỏ thầm xin những lời
Xin cho mãi được yêu người
Và xin hạnh phúc bên người em yêu.
Ngọc Bích

Cho em muợn một bờ vai.


Cho em mượn một bờ vai
Kề hai mái tóc ngắn dài bên nhau
Ngoài hiên muôn hạt mưa Ngâu
Nối lời tâm sự bớt sầu bơ vơ

Rồi cho em mượn lời thơ
Gieo vần lục bát mà mơ thanh bình
Sợi tơ trời rất mong manh
Làm sao vá mảnh quê mình thương đau

Vườn xưa xanh lá một màu
Dây trầu leo quấn thân cau không rời
Trời xanh mây trắng êm trôi
Kề vai anh , nói thầm lời cảm ơn

Để rồi một buổi hoàng hôn
Ai về quê chở nỗi buồn em theo ?
Ngọc Bích

7.12.09

Lễ Tạ Ơn Năm 2009

Hình ảnh các cháu trong mùa Lễ Tạ Ơn Năm Nay 2009 tại nhà bà nội

Còn gặp nhau thì hãy cứ cười
Cho tình thêm thắm ý thêm tươi
Cho hương thêm ngát đời thêm vị
Cho đẹp lòng tất cả mọi người
(Thơ Tôn Nữ Hỷ Khương )












Làm sao níu cánh thời gian lại?

Để riêng tặng chị Lưu Đình Ba (bà Ngoại của mấy cháu)
Theo bóng ngày qua thoángï nhẹ bay
Lãng đãng sương sa thấp hướng này
Trời thu cả khối sầu man mác
Phủ kín chiều nay khoảng trống đầy

Những buổi chiều khi nắng rất vơi
Cà phêâ tách cạn lại đầy thôi
Làm sao níu cánh thời gian lại ?
Để được cùng đi nốt quãng đời.

Nẻo đường nào đã bước chung đôi
Từ một nơi xa góc cuối trời
Nếu đốt biết bao nhiêu bó đuốc
Phỏng có tìm đâu được bóng người?

Cho nên ao ước thế mà thôi
Tất cả dành riêng chỉ một người
Trong cõi bao la vàø mãi mãi
Thời gian đôi cánh có ngừng trôi?

Ngọc Bích








Quà tặng em


Tặng em một buổi thu sang
Với bao nhiêu lá rụng vàng nơi nơi
Gửi theo từng chiếc lá rơi
Thơ tình tôi dệt những lời thiết tha

Tặng em mây tím bao la
Bồng bềnh trong ánh chiều tà mênh mang
Gửi theo những đóa cúc vàng
Lời tỏ tình của muôn vàn thu sau

Tặng em những giọt thu sầu
Làm phai úa cả những màu lá xanh
Mưa Thu từng giọt mong manh
Đọng trên môi nụ ngoan lành dấu yêu

Tặng em , ôi biết bao nhiêu :
Tôi trong nỗi nhớ và nhiều mộng mơ
Cho em ngày tháng mong chờ
Hôn làn tóc nhẹ buông hờ trên vai

Tặng em chiều nắng thu phai
Xây thành, đắp lũy lâu đài nhớ thương
Thời gian như đượm mùi hương
Dìu đôi gót nhỏ chặng đường em qua.

Ngọc Bích


6.12.09

Cảm ơn tuổi hạc tuổi vàng (2)


Cảm ơn , xin rất cảm ơn
Những ai gìn giữ văn chương nước nhà
Tình Quê tình nước chẳng xa
Ca dao, quốc ngữ quí là nhất thôi .

Xa quê hương một quãng đời
Vun trồng Việt ngữ bằng lời , bằng thơ.
Còn ao ước vẫn đợi chờ
Một ngày dựng lại cơ đồ Việt Nam

Vẫn còn giữ ngọc gìn vàng
Còn thường ghi lại những hàng ngọc châu
Tuổi già có quản ngại đâu
Làm thơ , in sách cho sầu dần vơi

Bao năm xa xứ lâu rồi
Duy trì tiếng Việt cho người Việt Nam
Chúc cho con cháu vững vàng
Luôn luôn dưới ngọn cờ vàng quê ta

Chúc cho con cháu mãi là:
Những con cháu tưa như hoa đượm nồng
Xứng danh con Lạc cháu Hồng.
Những con dân Việt qua dòng thời gian.

Ngọc Bích



Chờ điện thoại

Ngọc Thủy và Cao Mỵ Nhân tại Bích Thiền Viện


Không nghe được tiếng, lời nhau
Đêm nghe thao thức, ngày sầu úa thêm
Chỉ cần nghe một tiếng:” Em”
Lòng như chùng xuống, môi mềm tiếng reo

Nhớ làm sao giọng thân yêu
Vang trong điện thoại một chiều ,vàng êm
Đợi chờ nhung nhớ lại thêm
Chờ chuông điện thoại êm đềm vang reo

Lời âu yếm, giọng thương yêu
Tan trên không , vọng âm nhiều trong tim
Thôi khắc khoải, hết trông tìm
Anh nghe chăng tiếng tim em gọi thầm

Hai phương cách trở Tây, Đông
Mà nghe như vẫn thì thầm bên nhau
Như vai kề cạnh bên đầu
Như môi ai quấn đượm màu môi ai

Nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng thôi
Hồn em bay bổng theo hồi chuông reo
Telephone đợi , đợi nhiều
Hôn anh qua điện thoại chiều hôm nay.
( Trích trong tập Thơ Ngọc Bích)

Nói với em út....

Những ngày mưa gió đã qua
Những đời phiêu lãng của ta , của người
Những hồn lãng đãng bên trời
Gửi về từ một quãng đời đã xa.

Để rồi một buổi chiều tà
Nói rằng ta vẫn chưa già em ơi !
Những chàng trai tóc bạc rồi
Đã là những gã trai thời chiến chinh

Một thời qua những điêu linh
Một đời lên thác xuống gềnh đã qua
Một thời chiến trận xông pha
Một đời LÍNH đã lìa xa quê rồi

San Jose chốn quê người
Gửi về anh đã ra người phế binh
Chỉ là Huynh Đệ chi tình
Cảm ơn anh , những thương binh quê nhà.


Ngọc Bích ( Trích trong Cảm ơn anh ......Tập thơ NB )

Mai này


Mai này kỷ niệm phôi pha
Một chiều nắng nhạt mây pha dáng hồng
Chỉ còn hương tỏa một vùng
Ngăn sao cho được hương đừng bay xa ?

Mai này ta với bóng ta
Một trời nhung nhớ bay xa ngút ngàn
Chỉ còn khoảng trống thời gian
Cách chi cột lại đừng tan trong chiều ?

Mai này mưa gió hắt hiu
Mùa thu viễn xứ bao nhiêu giọt sầu
Ngàn xưa tiếp nối ngàn sau
Hàng hàng lớp lớp cùng nhau dưới cờ ?

Mai này tàn cuộc gió mưa
Đàn rung khúc nhạc lời thơ thanh bình
Chữ Trung, chữ Hiếu , chữ Tình
Trở về quê lũ chúng mình còn nhau ?

Ngập ngừng


Thu vàng vừa lướt qua song
Hình như trong gió những vòng hương bay
Lá vàng từng chiếc lìa cây
Mây trời thấp thoáng vơi đầy thu hương

Hình như trong gió đẫm sương
Nao lòng lữ thứ vấn vương mơ về
Qua ngàn vạn dậm sơn khê
Trong tim còn đọng lời thề núi sông

Bên trời ai có ngùi trông
Cánh bằng lướt gió qua vùng chân mây
Nhìn theo những chiếc lá bay
Nhẹ nhàng như buổi chia tay ngập ngừng

San Jose nắng rưng rưng
Đàn buông những tiếng tơ chùng vì ai
Bâng khuâng gió thoảng hiên ngoài
Thời gian trôi , tháng năm dài vút qua


Ngọc Bích

28.11.09

Đây tình gửi Huế

Dành riêng Kim Thư với tiếng hát và giọng ngâm Huế vô cùng


Nắng chiều cuối nẻo chân mây
Mặt trời chìm khuất rặng cây sau đồi
Hồn thơ theo áng mây trôi
Mộng tàn phai chốn quê người vút xa

Lâu rồi , mấy chục năm qua
Nửa vòng trái đất là xa thật rồi
Nhớ về Huế rất thầm thôi
Gợi trong nỗi nhớ và người rất thân

Ngự bình vẫn cứ như gần
Hương giang một dải lụa ngần trắng bay
Tràng tiền như một áng mây
Đông ba, ,Gia hội những ngày mờ qua

Chùa Thiên Mụ nắng chan hòa
Cổng trường Đồng Khánh thoáng tà áo bay
Quốc Học chờ đón bên đây
Dáng hồng những đóa sen gầy Tịnh Tâm

Văn Lâu những sáng mưa rầm
Trong em nỗi nhớ vẫn thầm về anh
Và cho Huế rất chân thành
Em yêu mãi Huế và anh nhất đời .

Xin anh hiểu giúp em thôi
Đây tình gửi Huế của người tha hương.
Ngọc Bích

Ban hợp ca Mây Bốn Phương

Sẽ cho ..


Chỉ xin em nụ hôn môi
Trong chiều nhạt nắng , bên đồi mộng mơ
Thế mà em lại hững hờ
Chẳng cho hôn ,lại lững lờ nhìn đâu

_ Thôi anh ! đợi đến.. mai sau
Sẽ còn .. .. nhiều dịp bên nhau cơ mà !

_ Có ai đâu, chỉ hai ta
Và cây phượng tím phía xa,xa mờ

_Thôi anh, đợi đến bao giờ.. .
Sẽ hôn anh, chứ chẳng cho bây giờ
Gái Quê





Ngọc Bích

Thu nay


Em gửi về anh vạt nắng vàng
Nắng thu vừa mới chuyển mùa ngang
Sưởi ấm lòng anh đêm giá lạnh
Khi trời chuyển gió buổi thu sang

Lại gửi thêm theo chút ánh hồng
Cho tươi sắc thắm buổi chờ trông
Để những đợi chờ xa cách ấy
Tô đậm tình yêu rất mặn nồng

Anh biết chăng em vẫn ước mơ
Cho nắng hong vàng những áng thơ
Cho gió đưa thư tình tới lá
Cho lá rơi bên gốc ngóng chờ

Rồi gửi thêm theo với cuộc tình
Một cành hoa thắm, đóa hồng xinh
Cho anh và mối tình ta đấy
Vạt nắng thu nay của chúng mình


Ngọc Bích

Những lá thu rơi

Vào một mùa hoa cũ đã xa
Những lá thu rơi rụng trước nhà
Trong nắng thu vàng đôi gót nhỏ
Chỉ thầm thì rồi lặng lẽ rời xa

Đã mấy thu qua cũng nắng vàng
Và rồi thu cũng muộn màng sang
Để cho thu dến ngoài song cửa
Rồi cũng thu qua rất nhẹ nhàng

Đợi những thu vàng theo bước em
Nghiêng nghiêng thu vắng bước đường quen
Tìm đâu hương tóc lừng hoa bưởi
Tóc ướt buông lơi xõa rất mềm

Những mùa thu cũ qua và đã
Đi mãi không về theo gió sương .


Ngọc Bích


Bốn Mùa

Xuân hồng mây chín ửng bên song
Hè đến ai đem nắng nhuộm hồng
Để mỗi thu vàng sầu tím biếc
Cuối trời mây xám chuyển sang đông
Ngọc Bích

Muà Thu áo vàng


Em đi trong gió áo mơ vàng
Dù biết mùa đông sắp bước sang
Trong nắng thu vàng qua rất nhẹ
Từng bước thu qua cũng muộn màng .
Ngọc Bích


27.11.09

Một thoáng hương


Giây phút êm đềm ao ước sao…
Kề vai nồng ấm nụ hôn trao
Dịu dàng em khẽ nghiêng đầu ghé
Một ánh sao trời bay vút cao
Ngọc Bích

23.11.09

Như ngày năm xưa

Xin thưa với mẹ câu này
Trời còn mưa nắng khi thay đổi mùa
Cầm tay mẹ buổi ban trưa
Nghe lòng xao xuyến đong đưa nỗi buồn


Bình minh rồi sẽ hoàng hôn
Sông rồi cạn, đá cũng mòn trong ta ?
Thời Gian ! hai chữ bao la
Ước chi được mãi là ta buổi này


Cầm bàn tay mẹ trong tay
Xin cho mẹ được như ngày...năm xưa.

Ngọc Bích

21.11.09

Dặn em chỉ một lời thôi

Hình như trời đất quanh ta
Em và nắng vẫn bao la bên ngoài
Cho em nồng ấm nụ cười
Còn hoài niệm mãi một thời thanh xuân

Hình như trong cõi phù vân
Em và mây trắng trước sân nhà thờ
Áo bay em rất hững hờ
Nương làn mây trắng giấc mơ thiên đàng

Nhưng em ơi ! buổi thu vàng
Chắt chiu kẻo lỡ hương tan trong chiều
Ngọc Bích




Một cành đơn độc giữa phù vân



Em về yêu mãi màu hoa cúc
Rực rỡ thu vàng hương cố nhân
Những tấm màn hoa chen cánh trắng
Phương trời xa thiếu vắng mùa xuân

Em đứng bên hoa rất trắng ngần
Một cành đơn độc giữa phù vân
Chao ơi ! tất cả cùng hoang vắng
Hoa nở đầy hiên , cúc trước sân
Ngọc Bích







20.11.09

Quê Hương dù rất xa mờ

Xin người hãy giữ trong tim
Xuân biếc ,hè xanh vút cánh chim
Thu vàng thương nhớ còn trong mộng
Đông hững hờ sang sẽ lắng chìm

Vẫn còn hồi hộp con tim
Vẫn mơ vẫn nhớ trong tiềm thức ta
Quê Hương dù rất mù xa
Vẫn in đậm nét trong ta trong nàng

Trời đã vào thu dẫu muộn màng
Và mây trắng cả cõi mênh mang
Ai đem nhuộm tím mây trong nắng
Ngàn giọt theo nhau lá rụng vàng.

Ngọc Bích

Mắt biếc em tôi


Riêng tặng Kim Thịnh cô em gái Bắc Kỳ nho nhỏ dễ thương

Em tôi má thắm môi hồng
Gỡ làn tóc rối, dậm vòng môi son
Kể từ xa cách nước non
Lục bình theo sóng dập dồn muôn nơi

Nhớ Quê hương , nhớ nhớ ôi
Nhớ dòng sông lại nhớ người bến sông
Cánh lục bình lướt xuôi dòng
Nổi trôi trên sóng lưu vong cuối trời

Cho tôi nhắn nhỏ đôi lời:
Cùng em tận cuối chân trời những ai
Áo em theo gió bay dài
Đôi tà áo mỏng trang đài ngàn xưa

Cánh hoa trôi lặng xa mờ
Phương trời lữ thứ , bên bờ đại dương
Tím tà áo thoáng mây vương
Cánh lục bình vượt trùng dương ngút ngàn

Rồi đây một buổi thu vàng
Chìm trong mắt đẹp của nàng mà thôi

Ngọc Bích



19.11.09

Một mai trong gió thu vàng

Những đóa hoa tươi nở rộn ràng
Bên chùm hoa trắng rực hương lan
Sắc tươi màu thắm rồi phai úa
Còn mãi trong ta một bóng Nàng
Năm tháng trôi theo giấc mộng vàng
Những ngày xuân thắm đến thu sang
Những sợi tơ trời ôi rất mỏng.
Mây Hồng tung gió lướt không gian
Bâng khuâng trong gió thu vàng ấy
Xin giữ dùm ta hạnh phúc Nàng .
Ngọc Bích

Hoa còn tươi mãi?



Bên hoa hỏi khẽ một lời thôi:
Chẳng biết rằng hoa sánh với người ?
Sẽ thắm sẽ tươi và mãi mãi
Giữ màu như thuở thắm làn môi ?

Hoa đã là son thắm của đời
Hương đưa phảng phất cả muôn nơi
Riêng đóa hoa lòng vương vấn mãi
Gửi người yêu dấu đóa này thôi

Xin hãy vì tôi gửi đến người
Yêu hoa yêu đến cả người tặng hoa.

Ngọc Bích

Một buổi Thu Vàng



Một mai khi tóc điểm màu sương
Ai giữ dùm tôi một đóa hường
Để mãi màu hoa đừng héo úa
Nhạt làn môi thắm khúc cung thương

Tà áo ai bay khắp ngả đường
Tựa hồ như những áng mây vương
Cách chi níu cánh thời gian lại
Lưu giữ cho đời một thoáng hương.

Trở lại quê xưa nếu một ngày...
Chị sẽ cùng em tay nắm tay
Nhớ buổi chiều vàng khi nắng xuống
Mây Ngàn Phương ấy vẫn tung bay ?

Ngọc Bích



18.11.09

20 Năm Viễn Xứ của Minh Nguyệt



Chiều Thơ Nhạc với muôn lời
Nàng và hoa của khung trời Nhạc Thơ
Tình mong manh nhẹ như tơ
Dành riêng Nàng với đợi chờ ước mong

Gửi trong hoa những tiếng lòng
Và bằng thơ nhạc những vòng hương bay
Nhẹ nhàng lướt phím đôi tay
Dạo muôn nhạc khúc chiều nay tặng Nàng

Vì Nàng nhạc mãi âm vang
Bên Nàng trong buổi thu vàng êm trôi
Một mai ...dù rất xa xôi
Hỏi ai quên kỷ niệm thời ...thu sang .

Ngọc Bích

Họa Sĩ và Thi Nhân

MẤY ĐOẠN THƠ RỜI
TẶNG HỌA SĨ :
TRƯƠNG THI THỊNH

Họa sĩ Thịnh là người từng trải,
Chị là ai ? có phải là ta.
Chao ôi ! ngọn bút tài hoa,
Nhìn vào thấy nỗi thiết tha vẫn còn.
Dù sông núi, dù non, dù nước,
Dù gió trăng, dù trước, dù sau.
Dù đen, dù trắng, đủ màu,
Vẫn là nỗi nhớ niềm đau khôn cùng.

Xin cảm tạ tấm lòng nghệ sĩ,
Nòi tình kia càng nghĩ càng thương.
Nguyễn Du còn tập Đoạn Trường
Đông Tây kim cổ sắc hương chập chờn
Ôi là ! ngọn bút đam mê,
Thời gian một giải đi về chiêm bao.
Dù cho tóc bạc cách nào,
Nỗi lòng vẫn cứ ngọt ngào thiết tha.
Nòi tình cốt nhạc chúng ta,
Trước sau họa sĩ cũng là thi nhân.

Xem tranh chị vẽ hôm nay,
Thực tình tôi nghĩ là ngày nào xưa.
Thời gian bao độ nắng mưa,
Nỗi lòng thuở ấy vẫn thừa đam mê.
Tự dưng lại muốn cảm đề...
Cuộc đời nay ở mai về : chiêm bao.
Bút kia tha thiết làm sao !!
Thương người hoặc cũng phần nào thương ta.


Chao ôi ! nghệ sĩ tài hoa,
Vẽ trăng, vẽ giữa hồn quê lúc này.
Vẽ sao xiết nỗi mê say.
Tưởng là Lê Diễm, nào hay lại mình !

Hà Thượng Nhân
San Jose 10-08-2007

Bài Thơ Viết Trên Đỉnh Non Mù


Chiều thu mây tím rợp trời
Nhẹ nhàng những cánh lá rơi bên đường
Tưởng chừng trên cõi mù sương
Tình yêu xưa vẫn vấn vương ngọt ngào
Lòng nghe ...lòng chợt xôn xao
Tôi đem lá rụng trải vào vườn thơ
Mùa thu vàng nắng uơm mơ
Có đôi bướm trắng lững lờ rong chơi
Bâng khuâng nhìn giải mây trôi
Chao ôi ! gợi nhớ một thời rất xa
Ngày xưa áo trắng ngọc ngà
Thướt tha dưới ánh nắng... tà áo bay
Hỏi em , hỏi nhỏ câu này:
Bàn tay ngà ngọc giờ đây ai cầm ?
Và thưa em, vẫn lặng câm
Tên em tôi vẫn gọi thầm ! nhớ em .
Ngọc Bích

2.11.09

Lời Cảm Ơn

Riêng tặng Minh Nguyệt

Cảm ơn một buổi thu sang
Cho bè bạn được rộn ràng vui chơi
Cảm ơn bằng cả muôn lời
Chắp đôi tay tạ ơn đời thiết tha.
Cảm ơn tình rất bao la
Bên nhau trong ánh chiều tà mênh mang
Cảm ơn những tấm lòng vàng
Đã từng xoa dịu lỡ làng thương đau
Cảm ơn một thoáng mưa mau
Bạc làn tóc trắng , thắm màu tóc xanh
Cảm ơn tia nắng vàng hanh
Gợi niềm nhung nhớ quê mình mến yêu
Cảm ơn cả những buổi chiều
Gửi trong thơ cả những điều ước mơ
Cảm ơn ngày tháng xa mờ
Đưa ta vượt thoát bến bờ chông gai
Cảm ơn những giấc mơ dài
Chắt chiu kỷ niệm một trời yêu thương
Cảm ơn , lời rất bình thường
Gửi từ những đóa tâm hương chan hòa.
Ngọc Bích

Để rồi còn một ngày mai

Giọt sương vương đọng mi ai
Giọt sầu vương cọng tóc mai má đào
Nụ son môi thắm ai chào
Lời thơ buổi ấy thắm vào tim ai
Để rồi ...rồi một ngày mai
Ai cùng ai quãng đường dài đi chung
Cho ai nỗi nhớ khôn cùng
Mùa vàng lá rặng cây rừng thu rơi
Mùa thu mùa của đất trời
Tình thu riêng của một người...đời xưa.

Ngọc bích

28.10.09

Làm sao níu cánh thời gian lại?



Theo bóng ngày qua thoáng nhẹ bay
Lãng đãng sương sa thấp hướng này
Trời thu cả khối sầu man mác
Phủ kín chiều nay khoảng trống đầy

Những buổi chiều khi nắng rất vơi
Cà phê tách cạn lại đầy thôi
Làm sao níu cánh thời gian lại ?
Để được cùng đi nốt quãng đời.

Nẻo đường nào đã bước chung đôi
Từ một nơi xa góc cuối trời
Nếu đốt biết bao nhiêu bó đuốc
Phỏng có tìm đâu được bóng người?

Cho nên ao ước thế mà thôi
Tất cả dành riêng chỉ một người
Trong cõi bao la và mãi mãi
Thời gian đôi cánh có ngừng trôi?
Ngọc Bích

Tạ Ơn Đời Tạ Ơn Người


Cảm ơn một buổi thu sang
Cho bè bạn được rộn ràng vui chơi
Cảm ơn bằng cả muôn lời
Chắp đôi tay tạ ơn đời thiết tha.

Cảm ơn tình rất bao la
Bên nhau trong ánh chiều tà mênh mang
Cảm ơn những tấm lòng vàng
Đã từng xoa dịu lỡ làng thương đau

Cảm ơn một thoáng mưa mau
Bạc làn tóc trắng , thắm màu tóc xanh
Cảm ơn tia nắng vàng hanh
Gợi niềm nhung nhớ quê mình mến yêu

Cảm ơn cả những buổi chiều
Gửi trong thơ cả những điều ước mơ
Cảm ơn ngày tháng xa mờ
Đưa ta vượt thoát bến bờ chông gai

Cảm ơn những giấc mơ dài
Chắt chiu kỷ niệm khung trời yêu thương
Cảm ơn , lời rất bình thường
Gửi từ những đóa tâm hương chan hòa.
Ngọc Bích

22.10.09

Lẩm cẩm.


Bỗng dưng đôi má chợt hồng
Vì ai mà chợt thẹn thùng lạ chưa.
Tại r ằng trời nắng hay mưa
Nghe lòng như nhớ lại vừa như thương

Đâu đây nhẹ thoảng mùi hương
Hoa nào nở cạnh chân tường nhà em
Như tình yêu rất êm đềm
Mưa thương gió nhớ cho tim bồi hồi.

Cho em hỏi nhỏ đôi lời
Có yêu em ? Thật yêu rồi hay không ?
Trả lời em nhé thật lòng ?
Riêng em, chẳng biết… chắc không …nhưng mà.

Chao ôi ai hiểu lòng ta ?
Phải chăng như thế đã là thật yêu ?
Sáng hôm trưa lại sang chiều
Hay là …như thể… mình yêu thật rồi ?

Nhưng không, chỉ một người thôi
Mà người ấy đã ra người... đời xưa.
Bỗng dưng câu hỏi là thừa
Thực lòng em mới chỉ vừa yêu em.

Ngọc Bích

Nhe nhàng sợi tóc buông lơi


Bên nhau năm tháng như mơ
Mà xa nhau, vẫn chẳng ngờ xa nhau.
Người đi rồi, biết vì đâu
Để người ở lại với sầu thiên thu

Thế rồi trong cõi phù du
Trong niềm thương nhớ vẩn vơ vì người
Một mai ngấn lệ dần vơi
Người còn lại dưới khung trời tím mây

Thế rồi sợi tóc thôi bay
Lòa xòa bên má, tóc mây rối bời
Nhẹ nhàng sợi tóc buông lơi
Ngậm ngùi nỗi nhớ thầm trôi vào hồn

Một mai trên bến sông buồn
Người còn lạị sẽ lệ tuôn nhớ... người.
Người đi ... đã mấy thu rồi
Để người ở lại một đời ...nhớ thôi
Ngọc Bích

5.10.09

Men thu

Từ hôm nhận nụ hoa vàng
Anh trao tặng với muôn ngàn nụ hôn
Thế nhưng em bỗng dưng buồn
Hỏi lòng có phải người luôn yêu người ?

Hay vào một buổi nào thôi
Hoa tươi rồi héo người tôi thương còn…
Sông rồi cạn , đá rồi mòn
Ơi người yêu dấu biết còn dấu yêu ?

Men thu lãng đãng trong chiều
Thoảng trong gió sẽ ít nhiều hương bay
Chỉ là một thoáng ngất ngây
Làm sao giữ được hương bay xa gần ?

Nhẹ nhàng trước ngõ phù vân
Như mây như khói tan dần trên không
Chỉ là mơ ước vô chừng
Làm sao giữ cánh hoa đừng tàn phai ?

Ngọc Bích

3.10.09

Hành lý mang theo


Nghiêng nghiêng trong nắng xế tà
Thuyền xuôi theo sóng nước xa về gần
Kể từ thiếu vắng mùa xuân
Tháng tư năm ấy qua vần vũ mưa

Con thuyền lướt sóng năm xưa
Ngưng chèo bên bến đậu vừa thu sang
Hàng cậy trút lá rụng vàng
Cho lòng lữ thứ bàng hoàng nhớ quê.

Lá ngô đồng rụng bay về
Âm vang gợi nhớ miền quê bồi hồi
Tiếng chuông chùa vọng xa xôi
Nhẹ nhàng như tiếng hẹn lời tiễn đưa

Thu này trong buổi chiều mưa
Nhủ lòng sẽ có ngày…Chưa trở về
Phải đâu quên hẹn lỗi thề
Cùng Non sông vẫn não nề tâm tư

Nắng mưa trong cõi phù du
Sầu dâng lãng đãng mây thu tím vàng
Trên sông khói sóng nhẹ nhàng
Trôi theo nỗi nhớ muộn màng mông mênh

Gửi con thuyền nhỏ lênh đênh
Bao nhiêu hành lý buồn tênh xuôi dòng

Ngọc Bích



29.9.09

Một buổi chiều kia



Một buổi chiều kia nắng rất vàng
Ngoài trời cao vút bóng xuân sang
Hình như chàng đến!Hình như thế
Tôi thấy tim tôi bỗng rộn ràng

Một buổi chiều kia tôi ngẩn ngơ
Tôi thầm mơ uóc lẫn mong chờ
Sóng dâng nhè nhẹ lòng say đắm
Chàng đến bên tôi thật bất ngờ

Một buổi chiều kia tự lúc nào
Xuân đến chao ôi quá ngọt ngào
Chàng đến bên tôi và khẽ nói:
Yêu em. Chàng tặng lúc tay trao

Chỉ một cành thôi những nụ đào
Phớt hồng hoa thắm đẹp làm sao!
Hé môi hoa nói lời hò hẹn
Đất trời nghiêng ngả nụ hôn trao

Ngọc Bích

Lúc quạnh hiu



Cho em xin một thoáng mây chiều
Thêm vào dẫu nửa phút tin yêu
Một giờ, một khắc cho em đứng
Bên cạnh đời anh lúc quạnh hiu

Khi áng mây chiều lướt lướt nhanh
Là khi lòng chợt nhớ về anh
Cuối đường nhìn bóng cây hai dãy
Thèm đứng bên và nép cạnh anh

Trong nắng chiều thu cỏ bớt xanh
Chim bay về tổ đậu trên cành
Thẫn thờ em bước vào thu mộng
Ao ước lâu rồi , rất mỏng manh

Nửa mảnh trăng thu khuất lá cành
Khi lòng xao xuyến nghĩ về anh
Chỉ xin khoảng cách đừng xa cách
Thu muộn êm đềm...em với anh

Ngọc Bích

Còn nửa vầng trăng.



Ngày tháng phù du giữa cuộc đời
Mai này muôn dặm dẫu xa xôi
Rồi ra có lúc người bên ấy
Xao xuyến khi lòng nghĩ đến tôi ?

Mây lững lờ bay tận cuối trời
Ước ao người ấy đến cùng tôi
Chao ôi ! sẽ có đêm trăng sáng
Người đến đây cùng trăng của tôi.

Một mảnh trăng treo tận đỉnh đồi
Cả vầng trăng sáng để chung đôi
Cùng im lặng dưới trăng song sóng
Chàng với tôi chung một góc trời

Đêm nay trăng sẽ sáng trên đồi ?
Tôi thẫn thờ trong nỗi nhớ người
Nửa vầng trăng vẫn treo trong mộng...
Còn nửa vầng trăng ...vẫn đợi người

Ngọc Bích

Cô đơn



Nhấp nhô sóng trước nối làn sau
Lãng đãng chiều thu những phiến sầu
Lăn tăn kkói sóng mờ nhung nhớ
Mờ mịt sông dài trải chuỗi đau

Nhìn cánh chim bay vút mái đầu
Trời chiều nắng xế hút đêm thâu
Sân ga một chuyến tàu vừa đỗ
Bao kẻ đi, về tiễn biệt nhau

Nâng chén ly bôi uống một mình
Uống đi ! riêng một chén điêu linh
Sơn hà một cõi chung còn đó
Nửa chén sầu, riêng chỉ một mình

Mình ta với một chén trà xinh
Uống đủ này đây một chén tình
Nước trà trong chén đầy, vơi, cạn
Mà nỗi đơn côi vẫn một bình

Ngọc Bích

Hiên quỳnh


Hương đưa nhè nhẹ lung linh
Hiên quỳnh thơ thẩn chỉ mình bóng ta
Nâng niu từ những nụ hoa
Gửi vào những đóa tình ta rất thầm

Đóa quỳnh tím đứng xa xăm
Xa hơn đóa trắng nõn ngầm dâng hương
Kế bên một đóa thắm hường
Trên cao chót đóa vàng đương ngọt ngào

Thêm vào đóa nữa như sao
Đỏ tươi rực rỡ dâng chào đón ta
Kề bên cạnh nụ màu ngà
Cùng đua nở những cành xòa bên nhau

Sao em gọi đóa hoa sầu ?
Thưa anh: hoa nở rất mau rồi tàn !
Cho em lòng chợt miên man
Dành riêng thơ , đóa chẳng tàn không phai.

Đóa hoa thơ mãi thơm đời
Hương thơ thoang thoảng hiên ngời sắc hoa
.Thơ và em của riêng ta
Hiên quỳnh dưới ánh trăng ngà đêm này.

Ngọc Bích

27.9.09

Quê Hương nỗi nhớ

Nhớ Quê, gọi nhỏ Anh ơi !
Trong thinh không chẳng một lời đáp sang
Thẫn thờ nhặt chiếc lá vàng
Em nhờ lá chuyển tin sang đến người

Thả vào cõi nhớ mà thôi
Lá vèo theo gió cuối trời bay xa
Biết rằng trong cõi bao la
Nhớ Anh , có kẻ nhạt nhòa lệ rơi

Trách rằng: mơ mộng mà thôi !
Thưa không ! một phút bồi hồi nhớ Quê !
Để mơ để ước ngày về
Bên Anh , Em với hồn quê , chút tình.

Hẳn là riêng chỉ chúng mình
Gửi theo gió những ân tình xa xăm
Hướng về một chỗ ANH nằm
Bên bờ xa thẳm ngàn năm đến giờ

Những hình ảnh đẹp trong thơ
Anh xa xôi tận bên bờ đại dương
Chỉ là nỗi nhớ bình thường
Nhớ Anh , em vẫn tha hương nhớ về

Thưa Anh ! tên gọi là Quê
Bâng khuâng nỗi nhớ , nẻo về xa xôi .
Cách nhau cả một trùng khơi
Gom bao cánh lá vàng rơi thu vàng ....

Ngọc Bích

Nhớ về bên ấy


Nhớ những mùa thu nắng rất vàng
Nhớ hồng với cốm mỗi thu sang
Thả hồn từ góc trời phiêu bạt
Về tận chân mây mé cuối làng

Nhớ gốc bàng bên giếng nước xưa
Trong ,đục nông sâu đã mấy mùa ?
Từ thuở ... phương trời thân lữ thứ
Kiếp tầm nỗi nhớ vẫn vương tơ

Thu đến lâu rồi ai biết không ?
Sáng nay trời gió, lạnh vô cùng.
Nhớ về bên ấy làm sao xiết ?
Khi nắng thu vàng chuyển gió đông

Có thuốc nào cho em chữa chăng ?
Em mua, đắt mấy cũng vui lòng
Làm sao chữa hết.. thôi nhung nhớ?
Suốt buổi chiều nay nhớ lạ lùng !

Tơ trời ai nhuộm tím không trung
Trải lá thu vàng nỗi nhớ nhung
Em cũng xuôi dòng theo nước chảy
Vớt mảnh trăng chìm dưới đáy sông .

Ngọc Bích

8.9.09

Lễ Vu Lan



Lễ Vu Lan với cư dân thành phố San Jose CA.


Buổi lễ Vu Lan đã được Hội Đồng Cư Dân của thành phố San Jose tổ chức vào ngày 6- Sept -2009 hồi 1giờ 30 . Nghi lễ cổ truyền được điều hành rất thân tình , ấm áp tình người , tình dân tộc do một số cư dân trú ngụ lâu năm tại thành phố này đồng cộng tác hưởng ứng dưới sự hướng dẫn theo nghi lễ thông thường của các vị lãnh đạo tôn giáo và các bậc cao niên và điều hành.
Nghi lễ chào quốc kỳ Hoa Kỳ, quốc kỳ Việt Nam cùng với phần tưởng niệm đến anh linh tiên tổ và các tướng lãnh đã tử thủ để gìn giữ Quê Hương Việt Nam dấu yêu .

Phần chính yếu của buổi lễ được phối hợp với ban hợp ca Mây Ngàn Phương do các chị em phụ nữ Việt tha thướt trong quốc phục quê hương trình bầy qua bản nhạc Bà Mẹ Quê tại Trung Tâm Sinh Hoạt của Hội Đồng Cư Dân tại số 2050 Concourse . San Jose CA.

Buổi lễ được kết thúc trong bùi ngùi cảm động quyện đầy hương khói với bao lời cầu nguyện chân thành của toàn thể các đồng hương hiện diện khi nghe nhắc tới quý tính phương danh của các danh tướng, hùng binh cũng như các vị anh hùng vô danh Việt Nam .

Người Việt xa quê hương nhưng luôn giữ đạo lý cổ truyền và lòng tri ân , trọng kính đến các vị hùng binh dũng tướng mà tổ quốc mãi ghi công.

Đồng thời người Việt mình cũng luôn giữ đạo nghĩa của kẻ làm con luôn tưởng nhớ ghi khắc công ơn dưỡng dục của các đấng sinh thành mà đã được nhắc nhở chúng ta qua dịp lễ Vu Lan .

Ngoài ra cư dân vùng vịnh cũng còn cùng cầu nguyện cho nhà văn Nguyễn Thụy Long của thời Việt Nam Cộng Hòa trước 1975 , mới qua đời tại Việt Nam cùng với tang lễ của một gia đình cư dân Việt là gia đình giáo sư Phan quang Tạt & phu nhân và cháu nội vừa sảy ra tại San Jose một tuần trước đây .

Trong chia xẻ niềm đau cũng như nhân dịp lễ Vu Lan năm nay mong rằng những tấm tình của cư dân Việt Nam nơi đây cũng đủ làm ấm những hương linh người quá vãng.

2.9.09

Viết cho mẹ




Mẹ tôi : người Việt một đời
Xem thường thua thiệt, vẫn cười hồn nhiên
Mẹ quên bao nỗi ưu phiền
Đem nguồn vui tưới đầy hiên hoa quỳnh


Với con mẫu mực ,hy sinh.
Với chồng mẹ rất tận tình thủy chung
Với bè bạn mẹ vô cùng
Ví như cây bách, cây tùng ,mái hiên


Mẹ là biểu hiệu dịu hiền
Kính trên, nhường dưới ai phiền mẹ đây?
Mẹ thương con, cháu hàng ngày
Như hoa lá với cỏ cây dưới trời.


Cuộc đời và những nổi trôi
Qua nhiều thử thách , một thời gian nan.
Anh ,Em cho đên họ hàng,
Ân cần tỷ muội , gắn hàn khó khăn


Yêu thơ mẹ sống kiếp tằm
Nhả tơ kéo kén mẹ dăng tơ vàng
Mẹ ! là tiếng hát nhẹ nhàng
Vu lan chúc Mẹ bình an cuối đời.


Song đường luôn được an vui
Kính dâng cha mẹ đây lời của con
Biển sâu và núi cao hơn
Tình cha nghĩa mẹ ghi ơn đáy lòng



Ngọc Bích ( Viết theo lời những người con)