28.12.09

Giá bao nhiêu một nụ cười?



Thêm mùa xuân nữa quê người
Xế chiều vàng giãi buồn rơi ngập hồn
Tìm đâu thấy nắng quê hương?
Tìm đâu cho thấy đoạn đường ngày mưa ?

Bây giờ xuân chẳng như xưa
Bây giờ tết cũng như thừa như dư
Cõi buồn lại rất riêng tư
Một mình cả cõi phù du bên đồi

Giá bao nhiêu một nụ cười?
Ở đâu tìm được niềm vui ? xa gần ?
Ai rao bán một mùa xuân?
Cho người lữ thứ góp dần tiền mua

Đếm bao nhiêu đủ những mùa?
Xuân, Thu, Đông,Hạ cho vừa hỡi anh ?
Đổi bao nhiêu nén ân tình
Để đem lại được cho mình mùa xuân?

Thôi thì thôi nhé ngàn lần
Từ đây....ươm kín đầy sân hạt vàng
Để mùa xuân mới sắp sang
Nở đầy những đóa hoa đang đợi chờ
Để mùa xuân với ước mơ
Được mùa, được cả riêng tư nụ cười.

Ngọc Bích

Hoa với hoa cùng quyện nhớ thương



Sáng nay ra trước cổng hoa kề
Lặng lẽ mình em cạnh mái che
Hoa tím hoa vàng khoe nhánh biếc
Nhớ người hoa nở thắm bên tê
Đã mấy mùa xuân đến mỏi mòn
Biết tìm đâu thấy bóng quê hương
Bóng tan vào bóng chiều đang xuống
Hoa với hoa cùng quyện nhớ thương
Đôi mắt dõi tìm trong dĩ vãng
Nhạt nhòa trong gió đọng trong sương
Ôi đã xa rồi trên lối mộng
Chỉ còn dư ảnh với dư hương.
Ngọc Bích

Cầu xin


Bài thơ em gửi đi rồi
Gửi về anh một đôi lời của tim
Vắng anh , lòng rất yếu mềm
Ngoài trời lạnh gió mưa tìm về sân

Một con chim nhỏ đậu gần
Chắc rằng lẻ bạn chim ngần ngại bay
Em đưa tay hứng mưa bay
Hứng bao nhiêu giọt cho đầy nhớ thương

Hạt mưa nhẹ tựa tơ vương
Con chim nhỏ đậu bên tường vụt bay
Tần ngần em dưới tàng cây
Hái chum hoa tím thấy ngày dài thêm

Rồi anh ơi cứ mỗi đêm
Nguyện cầu nho nhỏ thầm xin những lời
Xin cho mãi được yêu người
Và xin hạnh phúc bên người em yêu.
Ngọc Bích

Cho em muợn một bờ vai.


Cho em mượn một bờ vai
Kề hai mái tóc ngắn dài bên nhau
Ngoài hiên muôn hạt mưa Ngâu
Nối lời tâm sự bớt sầu bơ vơ

Rồi cho em mượn lời thơ
Gieo vần lục bát mà mơ thanh bình
Sợi tơ trời rất mong manh
Làm sao vá mảnh quê mình thương đau

Vườn xưa xanh lá một màu
Dây trầu leo quấn thân cau không rời
Trời xanh mây trắng êm trôi
Kề vai anh , nói thầm lời cảm ơn

Để rồi một buổi hoàng hôn
Ai về quê chở nỗi buồn em theo ?
Ngọc Bích

7.12.09

Lễ Tạ Ơn Năm 2009

Hình ảnh các cháu trong mùa Lễ Tạ Ơn Năm Nay 2009 tại nhà bà nội

Còn gặp nhau thì hãy cứ cười
Cho tình thêm thắm ý thêm tươi
Cho hương thêm ngát đời thêm vị
Cho đẹp lòng tất cả mọi người
(Thơ Tôn Nữ Hỷ Khương )












Làm sao níu cánh thời gian lại?

Để riêng tặng chị Lưu Đình Ba (bà Ngoại của mấy cháu)
Theo bóng ngày qua thoángï nhẹ bay
Lãng đãng sương sa thấp hướng này
Trời thu cả khối sầu man mác
Phủ kín chiều nay khoảng trống đầy

Những buổi chiều khi nắng rất vơi
Cà phêâ tách cạn lại đầy thôi
Làm sao níu cánh thời gian lại ?
Để được cùng đi nốt quãng đời.

Nẻo đường nào đã bước chung đôi
Từ một nơi xa góc cuối trời
Nếu đốt biết bao nhiêu bó đuốc
Phỏng có tìm đâu được bóng người?

Cho nên ao ước thế mà thôi
Tất cả dành riêng chỉ một người
Trong cõi bao la vàø mãi mãi
Thời gian đôi cánh có ngừng trôi?

Ngọc Bích








Quà tặng em


Tặng em một buổi thu sang
Với bao nhiêu lá rụng vàng nơi nơi
Gửi theo từng chiếc lá rơi
Thơ tình tôi dệt những lời thiết tha

Tặng em mây tím bao la
Bồng bềnh trong ánh chiều tà mênh mang
Gửi theo những đóa cúc vàng
Lời tỏ tình của muôn vàn thu sau

Tặng em những giọt thu sầu
Làm phai úa cả những màu lá xanh
Mưa Thu từng giọt mong manh
Đọng trên môi nụ ngoan lành dấu yêu

Tặng em , ôi biết bao nhiêu :
Tôi trong nỗi nhớ và nhiều mộng mơ
Cho em ngày tháng mong chờ
Hôn làn tóc nhẹ buông hờ trên vai

Tặng em chiều nắng thu phai
Xây thành, đắp lũy lâu đài nhớ thương
Thời gian như đượm mùi hương
Dìu đôi gót nhỏ chặng đường em qua.

Ngọc Bích


6.12.09

Cảm ơn tuổi hạc tuổi vàng (2)


Cảm ơn , xin rất cảm ơn
Những ai gìn giữ văn chương nước nhà
Tình Quê tình nước chẳng xa
Ca dao, quốc ngữ quí là nhất thôi .

Xa quê hương một quãng đời
Vun trồng Việt ngữ bằng lời , bằng thơ.
Còn ao ước vẫn đợi chờ
Một ngày dựng lại cơ đồ Việt Nam

Vẫn còn giữ ngọc gìn vàng
Còn thường ghi lại những hàng ngọc châu
Tuổi già có quản ngại đâu
Làm thơ , in sách cho sầu dần vơi

Bao năm xa xứ lâu rồi
Duy trì tiếng Việt cho người Việt Nam
Chúc cho con cháu vững vàng
Luôn luôn dưới ngọn cờ vàng quê ta

Chúc cho con cháu mãi là:
Những con cháu tưa như hoa đượm nồng
Xứng danh con Lạc cháu Hồng.
Những con dân Việt qua dòng thời gian.

Ngọc Bích



Chờ điện thoại

Ngọc Thủy và Cao Mỵ Nhân tại Bích Thiền Viện


Không nghe được tiếng, lời nhau
Đêm nghe thao thức, ngày sầu úa thêm
Chỉ cần nghe một tiếng:” Em”
Lòng như chùng xuống, môi mềm tiếng reo

Nhớ làm sao giọng thân yêu
Vang trong điện thoại một chiều ,vàng êm
Đợi chờ nhung nhớ lại thêm
Chờ chuông điện thoại êm đềm vang reo

Lời âu yếm, giọng thương yêu
Tan trên không , vọng âm nhiều trong tim
Thôi khắc khoải, hết trông tìm
Anh nghe chăng tiếng tim em gọi thầm

Hai phương cách trở Tây, Đông
Mà nghe như vẫn thì thầm bên nhau
Như vai kề cạnh bên đầu
Như môi ai quấn đượm màu môi ai

Nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng thôi
Hồn em bay bổng theo hồi chuông reo
Telephone đợi , đợi nhiều
Hôn anh qua điện thoại chiều hôm nay.
( Trích trong tập Thơ Ngọc Bích)

Nói với em út....

Những ngày mưa gió đã qua
Những đời phiêu lãng của ta , của người
Những hồn lãng đãng bên trời
Gửi về từ một quãng đời đã xa.

Để rồi một buổi chiều tà
Nói rằng ta vẫn chưa già em ơi !
Những chàng trai tóc bạc rồi
Đã là những gã trai thời chiến chinh

Một thời qua những điêu linh
Một đời lên thác xuống gềnh đã qua
Một thời chiến trận xông pha
Một đời LÍNH đã lìa xa quê rồi

San Jose chốn quê người
Gửi về anh đã ra người phế binh
Chỉ là Huynh Đệ chi tình
Cảm ơn anh , những thương binh quê nhà.


Ngọc Bích ( Trích trong Cảm ơn anh ......Tập thơ NB )

Mai này


Mai này kỷ niệm phôi pha
Một chiều nắng nhạt mây pha dáng hồng
Chỉ còn hương tỏa một vùng
Ngăn sao cho được hương đừng bay xa ?

Mai này ta với bóng ta
Một trời nhung nhớ bay xa ngút ngàn
Chỉ còn khoảng trống thời gian
Cách chi cột lại đừng tan trong chiều ?

Mai này mưa gió hắt hiu
Mùa thu viễn xứ bao nhiêu giọt sầu
Ngàn xưa tiếp nối ngàn sau
Hàng hàng lớp lớp cùng nhau dưới cờ ?

Mai này tàn cuộc gió mưa
Đàn rung khúc nhạc lời thơ thanh bình
Chữ Trung, chữ Hiếu , chữ Tình
Trở về quê lũ chúng mình còn nhau ?

Ngập ngừng


Thu vàng vừa lướt qua song
Hình như trong gió những vòng hương bay
Lá vàng từng chiếc lìa cây
Mây trời thấp thoáng vơi đầy thu hương

Hình như trong gió đẫm sương
Nao lòng lữ thứ vấn vương mơ về
Qua ngàn vạn dậm sơn khê
Trong tim còn đọng lời thề núi sông

Bên trời ai có ngùi trông
Cánh bằng lướt gió qua vùng chân mây
Nhìn theo những chiếc lá bay
Nhẹ nhàng như buổi chia tay ngập ngừng

San Jose nắng rưng rưng
Đàn buông những tiếng tơ chùng vì ai
Bâng khuâng gió thoảng hiên ngoài
Thời gian trôi , tháng năm dài vút qua


Ngọc Bích