21.1.10

Là giọt mưa xuân


Ước gì xoay ngược thời gian
Và quay lại được muôn ngàn ngày qua
Như khi còn ở quê nhà
Và Em vẫn mãi chỉ là Em thôi.

Mùa đông buồn quá anh ơi!!!
Ngoài kia hiu hắt mưa rơi qua mành
Thời gian như lá trên cành
Đã rơi rụng,đã uá nhanh mỗi ngàỵ

Ước gì em được là mây
Bay thâm thấp phía bên này gần anh
Được tan thành nước rơi nhanh
Đến bên anh những giọt long lanh đầy

Biến ra những giọt bay bay
Tan trong gió nhẹ, phủ đầy tóc anh
Được hôn anh, nụ hiền lành
Trên môi trên má và quanh góc trời.

Mưa hồng reo hạt mưa vui
Giọt thương giọt nhớ, giọt rơi nhẹ nhàng
Êm đềm những giọt mơ màng
Quyện theo mỗi bước chân chàng đó đây.

Ngọc Bích

20.1.10

Tết này anh có về không ?


Hỏi anh xem có trở về
Tết này anh có quên thề năm xưa?
Mùa xuân với những gió mưa
Còn chưa ráo lệ, còn thừa tiếc thương

Lòng anh còn có vấn vương?
Còn ghi đậm nét đọan đường gian truân?
Anh trong im lặng tần ngần :
Nhà xưa đổi chủ, cố nhân xa rồi

Hàng cây lá úa ngậm ngùi

Sân rêu gợi nhớ đến người chân mây
Nhẹ nhàng chớp mắt …mưa bay
Thời gian nhuộm trắng tóc, ngày thành… đêm

Phút giây im lặng anh tìm

Quê nhà xa tắp đang chìm trong mưa
Đọng sâu dưới đáy ao tù
Rong rêu bèo nổi, mịt mù dấu chân

Trở về ư??? Rất ngại ngần

Dù anh giờ thật xa dần mùa xuân
“ Đoái thương muôn dặm tử phần
Hồn quê theo ngọn mây Tần xa xa ”

Mùa xuân sắp hết nữa à?

Nhớ quê, rất nhớ! Về ta không về !
Để còn giữ mãi tình quê
Đem theo cho đến khi về bên kia( thế giới khác)

Để hình ảnh của miền quê

Còn theo ta mãi, gần kề bên ta
Giờ đây một kẻ xa nhà
Mùa xuân này mới thật là Nhớ Quê

… Thôi em, ta quyết không về

Nếu không rửa hận ,xóa thề khi đi
Trở về còn nghĩa lý chi ?
Núi xương,sông máu há vì tình riêng ?

Anh hồn tử sĩ linh thiêng

Giúp cho đất nước trăm miền binh an
Quân dân lớp lớp hàng hàng
Về xây dựng lại giang san , anh về !

Ngọc Bích
(viết theo lời tâm sự của anh , người lính già chưa bao giờ giải ngũ)














15.1.10

Cháu nội


Cháu nội.
Đây là ảnh của hai cháu nội của Ngọc Bích, cháu bé 8 tuổi và cháu lớn 22 tuổi. Trong một trang truyên ngắn của Ngọc Bích quý bạn sẽ đọc được những chuyện cười vui về hai cháu nội của NB. Xin theo dõi trang blogs này và bảo đảm quý bạn sẽ có dịp cười vui như Tết.

Tết này anh có về không ?

Hỏi anh xem có trở về
Tết này anh có quên thề năm xưa?
Mùa xuân với những gió mưa
Còn chưa ráo lệ, còn thừa tiếc thương

Lòng anh còn có vấn vương?
Còn ghi đậm nét đọan đường gian truân?
Anh trong im lặng tần ngần :
Nhà xưa đổi chủ, cố nhân xa rồi
Hàng cây lá úa ngậm ngùi
Sân rêu gợi nhớ đến người chân mây
Nhẹ nhàng chớp mắt …mưa bay
Thời gian nhuộm trắng tóc, ngày thành… đêm

Phút giây im lặng anh tìm
Quê nhà xa tắp đang chìm trong mưa
Đọng sâu dưới đáy ao tù
Rong rêu bèo nổi, mịt mù dấu chân

Trở về ư??? Rất ngại ngần
Dù anh giờ thật xa dần mùa xuân
“ Đoái thương muôn dặm tử phần
Hồn quê theo ngọn mây Tần xa xa ”

Mùa xuân sắp hết nữa à?
Nhớ quê, rất nhớ! Về ta không về !
Để còn giữ mãi tình quê
Đem theo cho đến khi về bên kia( thế giới khác)

Để hình ảnh của miền quê
Còn theo ta mãi, gần kề bên ta
Giờ đây một kẻ xa nhà
Mùa xuân này mới thật là Nhớ Quê

… Thôi em, ta quyết không về
Nếu không rửa hận ,xóa thề khi đi
Trở về còn nghĩa lý chi ?
Núi xương,sông máu há vì tình riêng ?

Anh hồn tử sĩ linh thiêng
Giúp cho đất nước trăm miền binh an
Quân dân lớp lớp hàng hàng
Về xây dựng lại giang san , anh về !

Ngọc Bích
(viết theo lời tâm sự của anh , người lính già chưa bao giờ giải ngũ)

14.1.10

Quàng khăn nhớ rét nàng Bân

Quàng khăn nhớ rét nàng Bân
Thắm hồng như giải mây Tần xa xa
Em còn thương nhớ quê và
Mưa rơi nỗi nhớ nhạt nhòa đầy sân

Mây mùa thu, nắng mùa xuân
Từ ta xa xứ tình gần hóa xa
Biết ai còn lại quê nhà
Ngắm vầng trăng sáng , ngắm hoa bên vườn

Và rồi... trong một hoàng hôn
Cho ta gửi đám mây buồn về theo.
Ngọc Bích

5.1.10

Trời sắp sang chiều

Chắp đôi tay tím giọt buồn
Tím trong gió thoảng khói hương bụi trần
Nhớ người tím cõi phù vân
Đôi dòng thơ tím một vần vấn vương
Mây bay tím nẻo vô thường
Áo ai tím giữa quãng đường đơn côi
Cánh hoa tím đã một thời
Và tình yêu tím của người...tôi yêu

Giờ đây trời sắp sang chiều
Cho lòng còn nhuộm tím nhiều ước mơ
Ngọc Bích

Nhớ anh.



Hoa rơi lác đác mặt đường ...nhưng
Hoa tím em nghe tựa tiếng lòng
Những nốt tơ chùng đang réo rắt
Những lời tâm sự những hoài mong

Anh ạ! chiều nay nắng cũõng hồng
Như hôm anh đứng dưới hàang phong
Cạnh em và nhặt dùm đôi lá
Vàng úa rơi trên mái tóc bồng

Nay cũng mình em dưới gốc phong
Nhớ anh em chỉ biết chờ trông
Ao ước được ...anh ôm và nhớ
Mãi nụ hôn môi vẫn thắm nồng

Anh! anh bên ấy nhớ em không?
Có biết rằng em vẫn đứng trông
Mờ bay khói thuốc anh ngồi đó
Nay một mình em trước khoảng không

Ngọc Bích

Thoáng quê hương.


Muôn ngàn lá thắm dáng quê hương
Và bóng ai bên một ngả đường
Tháng lại , năm qua mờ dấu vết
Còn ghi đôi nét rất... Trưng Vương
Ngọc Bích



Hỏi rằng Xuân có về miền quê ta ?

Từ em...rời bỏ quê hương
Bao xuân qua sống như dường chiêm bao
Mới đây mà đã năm nào...
Mùa xuân nỗi nhớ biết bao cho vừa

Cả trong ao ước mộng mơ
Lòng riêng gửi đến quê xưa...rất nhiều
Để rồi có một buổi chiều
Thấy hoa vàng nở với nhiều hương bay

Nhớ mai vàng ...bấy lâu nay
Mơ quê mình được một ngày bình yên
Xuân về nỗi nhớ triền miên
Hỏi rằng xuân có về miền quê ta ?.

Ngọc Bích.

1.1.10

Hình ảnh của đại gia đình Ngọc Bích

Gửi chung tất cả những hình ảnh gia đình Ngọc Bích trong mùa lễ Giáng Sinh năm nay 2009 tại nhà Bích Ngọc, Salinas CA.
Bằng tất cả chân tình , gia đình chúng tôi gửi đến các bạn lời cầu chúc tốt đẹp nhất trong mùa lễ Giáng sinh cũng như trong năm mới AN VUI, HẠNH PHÚC và Mọi Điều Như Ý Mong Cầu.
Ngọc Bích và các con cháu nột ngoại