28.12.11

Lời cuối của cụ Hà

Đàn Em Đoàn xuân Ngọc ( Chả Cá Lã Vọng )và các con trai của cụ Hà

Thưa quý vị
Gần đến lễ cầu siêu 100 ngày của Hà Chưởng Môn khiến NB nhớ lại những lời mà cụ Hà đã vui đùa mà nêu ra coi như những thắc mắc của cụ với đàn em cho nên NB ghép lại thành một bài thơ sau đây.
Xin gửi chung đến quý vị bài thơ này, ý thơ là những lời cuối của cụ Hà . Thực ra chỉ là những câu trao đổi qua lại thông thường giữa ông anh cả và đám em út mà thôi.
Ngọc Bích và gia đình sẽ dành riêng một buổi tưởng niệm cụ Hà trong dịp lễ cầu siêu này

Gái Quê ( Ngọc Bích)

Có một ngày nào phải đến ?
( Ý và lời nguyên thủy là của Hà Chưởng Môn với những chữ tô đậm. Thơ do NB tập ghép vần)
Xin mời đọc:

Nếu tôi chết có ai buồn không nhỉ?
Giọt lệ sầu ai có ướt tràn mi
Gió thu bay có cuốn lá xanh đi
Và hoa cỏ có trải màu tang tóc

Tôi chẳng biết có ai buồn đến khóc?
Màu tím buồn sẽ lặng lẽ qua đi
Biết đâu rằng màu tím biếc hàng mi
người cũ có còn thương đủ để

Nhớ về tôi trong buổi chiều nắng xế
Bên lối nào tôi đã với ai đi?
Khi vắng tôi , nơi đó có còn chi
Khung kỷ niệm ngày xưa ai nhớ nữa?

Mây lãng đãng vẫn về bay mỗi bữa
Mà hồn tôi phiêu bạt tận nơi đâu
Nhớ thương ai mà kết khối u sầu
Reo rắc xuống nấm mồ xanh trên cỏ?

Ngày tôi đi cả ngàn hoa có nở?
Cùng cất tiếng hát lời ca vĩnh biệt
Vẫn biết có một ngày nào phải đến
Tôi không còn góp mặt chốn nhân gian?

Ai là người sẽ quấn mảnh khăn tang
Ai sẽ khóc trong lòng khi ở lại
ai sẽ nhớ thương tôi mãi mãi
Cõi xa xôi ai sẽ dõi theo mây?

Để thương nhớ bay cùng tôi trên đó
Hồn tôi cũng sẽ tan theo trong gió
Tôi với thơ về theo cùng cây cỏ
Đốm hương tàn cho đủ ấm lòng ai?

Ngọc Bích




26.12.11

Chúc Mừng Kỷ Niệm Hôn Lễ thứ 19

Chúc Mừng Bùi Tường Mai & Lê Quý Nhượng và hai cháu Mai Lan,Lê Vinh An Vui May Mắn
Mùa Lễ Giáng Sinh 2011 tại nhà cô Quỳnh

Ngày Tết Nguyên Đán năm Tân Mão (20110 tại nhà Bà

Chú Nhượng cô Mai trong một buổi chiều Xuân


Chúc mừng xin gửi hoa tươi

Gửi về Mai & Nhượng từ người thân yêu
Cầu mong mưa nắng, sớm chiều

An Vui Hạnh Phúc ngàn điều yêu thương
Ngọc Bích
Valentine.jpg


25.12.11

Chúc Mừng Sinh Nhật Liên Huỳnh

Chúc Mừng Sinh Nhật Huỳnh Liên
Chúc mừng Sinh Nhật: dưới trời xuân

Vạn đóa hoa tươi nở tuyệt trần

Dáng ngọc mãi thơm mùi dạ thảo

Hồn thơ luôn thắm một mùa xuân

Ngọc Bích


Từ trước tới nay

Mùa Giáng Sinh năm nay 2011 ta cùng con quây quần bên nhau tại nhà cô út Bùi Quỳnh Giao

Mùa Giáng Sinh sau ta cùng con tụ họp sau sân nhà cũ tại Bersfield CA 2005


Mùa Giáng Sinh Xưa ta cùng con dạo phố 1965 tại Sàigòn Việt Nam yêu dấu quê nhà





Mùa Giáng Sinh Xưa & Nay

Gia đình Eddy's lên thăm bà vào dịp Lễ Tạ Ơn hàng năm theo thông lệ
Mà cũng là theo chính ý của Bà đã đưa ra để các con tuân theo
Eddy's family come to Thanks Giving at Grandma's home as family's tradistional holiday &also as order from Grandma

Tất cả các con và cháu gái bên cạnh Bà và Mẹ




Tất cả các cháu Nội Ngoại đều Vui Vẻ Hân Hoan nhận
Một món quà là Một lọ Thịt Chà Bông( Ruốc) do chính

Bà làm và gói tặng các cháu bằng cả tình thương yêu.


Childrens by grandma the Xmas of 2011 at Le Bui home

Tất cả các con thân yêu bên cạnh Mẹ trong mùa GiángSinh2011

Tại nhà cô út LêBùi QuỳnhGiao






























14.10.11

Khóc Hà Thượng Nhân

Người người chăm sóc Hà Chưởng Môn trong tình thân thương

Huệ Thu và Ngọc Bich cùng với các người thân thường xuyên thăm viếng cụ Hà


Khóc Hà Thượng Nhân


Hiu hắt chiều Thu úa một màu
Chao ôi! Bãi bể với nương dâu
Thác về sống ở là như thế
Sinh ký tử quy cũng vẫn đau!
Nhớ Bác dễ quên ngay vẻ mặt
Đọc thơ không cản được giòng châu!
Bao năm Xướng- Họa vui quen biết
Một phút xa lìa Bác ở đâu?


huệthu








Khóc Người Hà Thượng

Những người đàn em luôn đến bên anh trong quãng ngày gần cuối

Tiễn người về cõi hư không

Còn lưu giữ lại muôn dòng nhớ thương



Tiễn Người về cõi hư không

Khóc Người Hà Thượng


Tiễn Người về cõi hư không

Vàng thu lá rụng theo lòng nhớ thương

Lòng tầm hẳn vẫn tơ vương

Cùng Người trên cõi thiên đường viễn du


Tiễn Người xa cõi phù du

Cách chi gửi được tâm tư theo

NgườiHàn huyên lời vẫn nối lời

Mà giờ đây đã ra người ngày xưa


Tiễn Người hành lý đầy thơ

Còn đeo thêm cả giấc mơ thanh bình

Đem theo trong cuộc hành trình

Hà Chưởng Môn ! chuyến độc hành thật chưa ?


Cùng nhau vượt quãng đường mưa

Sáng nay đành đoạn phải đưa tiễn Người

Cây tùng ngả rạp bên đồi

Hạc vàng một cất cánh tung trời vút cao


Trông theo nào thấy đâu nào

Ô kìa ! cánh hạc lẫn vào không trung

Nhạt nhòa mắt chợt rưng rưng

Mới hay Người đã xa xăm thực rồi ...


Ngọc Bích





Khóc Hà Thượng Nhân




Hiu hắt chiều Thu úa một màu
Chao ôi! Bãi bể với nương dâu
Thác về sống ở là như thế
Sinh ký tử quy cũng vẫn đau!
Nhớ Bác dễ quên ngay vẻ mặt
Đọc thơ không cản được giòng châu!
Bao năm Xướng- Họa vui quen biết
Một phút xa lìa Bác ở đâu?

huệthu

30.9.11

Câu đố

A…Cái gì không miệng có răng
Muốn cho mau chóng hai thằng đẩy lôi ?
B…Cái gì ngay cạnh chỗ ngồi
Ai mà nói tới tưởng thời ở đâu ?
C…Cái gì ở cánh đồng sâu
Mỗi khi hỏi đến đơm đâu bên mình ?
D…Cái gì trông thật là xinh
Tiếng thét giật mình than xác tả tơi?
Đ…Cái gì lúc trẻ thường chơi
Bay bổng lên trời lại thở vu vi ?
E…Cái gì mà cứ ầm ì
Có tai nhưng cứ ù lì chẳng nghe ?
F…Cái gì thường ẩn bụi tre
Như thự chẳng dè rách rưới bong bong ?
G…Cái gì mang tiếng lở long
Rờ khắp trong lòng vẫn kín như bưng ?
H… Cái gì thắt đáy giữa lưng
Đúng tuổi thì mừng, quá tuổi thì chê?
I…. Cái gì ai nấy đều ghê
Khi nào mua về con cháu khóc than ?


Ngọc Bích

2.9.11

Người thơ thôi sống kiếp lưu vong




Sống vui trong kiếp người thơ
Bốn Phương nào có ai ngờ gặp đây
Cùng ghi lại chuỗi ngày lưu lạc
Chung một lòng họp bạn cùng tôi


Đã từng vượt vạn trùng khơi
Mang theo chữ chữ đầy vơi hàng hàng
Trải nỗi đau theo ngàn gót lính
Nước cờ sầu, ai tính sai quân


Một hôm… cuộc thế xoay vần
Quê hương có một mùa xuân hết buồn
Rừng cây trước thôi còn bé nhỏ
Chuyển cơ trời góp gió muôn phương


Ngưng tiếng súng, cất thanh gươm
Để quê nhà hết tang thương một trời
Để mọi chốn nơi nơi ngưng chiến
Để người về vượt biển vượt sông


Người thơ thôi kiếp lưu vong
Về trong trống vọng,cờ dong dập dồn
Thanh bình lại nơi thôn xóm cũ
Chân trời thôi ủ rũ mưa tuôn


Dừng chân trên bến hoàng hôn
Nhẹ đưa nhịp võng thả nguồn thơ theo
Ngọc Bích














1.9.11

Hạnh Phúc đơn sơ

Thèm ôi tiếng võng ban trưa

Nghe như tìm được nắng nưa quê nhà


Mặc cho ngày tháng trôi qua

Chỉ bây nhiêu đó đủ là niềm vui


Cầu cho con cháu nên người

Cảm ơn đời, cảm ơn người thân thương


Tơ tằm mãi vẫn vấn vương
Thân tằm kéo kén dệt chương thơ tình
Quê hương chung của chúng mình
Thêu hoa dệt gấm tạc hình Việt Nam


Bản đồ chữ S được làm
Bằng bao nhiêu tuổi tên vàng sử xanh
Cháu con quyết giữ rạng danh.


Đó là đáp nghĩa sinh thành ,quê hương


Ngọc Bích



Mẹ tôi : người Việt một đời
Xem thường thua thiệt, vẫn cười hồn nhiên
Mẹ quên bao nỗi ưu phiền
Đem nguồn vui tưới đầy hiên hoa quỳnh

Với con mẫu mực ,hy sinh.
Với chồng mẹ rất tận tình thủy chung
Với bè bạn mẹ vô cùng
Ví như cây bách, cây tùng ,mái hiên

Mẹ là biểu hiệu dịu hiền
Kính trên, nhường dưới ai phiền mẹ đây?
Mẹ thương con, cháu hàng ngày
Như hoa lá với cỏ cây dưới trời.

Cuộc đời và những nổi trôi
Qua nhiều thử thách , một thời gian nan.
Anh ,Em cho đên họ hàng,
Ân cần tỷ muội , gắn hàn khó khăn

Yêu thơ mẹ sống kiếp tằm
Nhả tơ kéo kén mẹ dăng tơ vàng
Mẹ ! là tiếng hát nhẹ nhàng
Vu lan chúc Mẹ bình an cuối đời.

Song đường luôn được an vui
Kính dâng cha mẹ đây lời của con
Biển sâu và núi cao hơn
Tình cha nghĩa mẹ ghi ơn đáy lòng
Ngọc Bích ( Viết theo lời những người con)





31.8.11

Nẻo hồn tương tư



Em cười mà mắt bỗng cay


Anh: Quê hương cũ bao ngày tháng qua


Vì anh giờ đã rất xa


Triệu người lưu xứ chan hòa nhớ anh



Em buồn mắt bỗng long lanh


Hạt thương hạt nhớ, hạt dành để yêu


Vì anh nỗi nhớ tăng đều


Kết thành những hạt sớm chiều chờ mong



Mặt trời vẫn mọc phía đông


Vàng reo ngấn nước, lệ lòng vẫn tuôn


Về bên anh dẫu hoàng hôn


Chắt chiu từ một nẻo hồn tương tư .



Ngọc Bich



30.8.11

Về lại chốn xưa






Một sớm ta về lại chốn xưa
Niềm riêng, kỷ niệm nói sao vừa
Trúc đào xưa ngả nghiêng trong gió
Hoa nép bên đường giạt dưới mưa


Vẳng tiếng chuông chùa nghe thoáng vọng
Tưởng chừng như tận cõi xa đưa
Nghe lòng như mãi còn ghi dấu
Hồn lắng mơ về buổi tiễn đưa

Những niềm nhung nhớ phương trời ấy
Như có linh hồn buổi tiễn đưa
Xanh thắm bên đường mươi khóm trúc
Vàng đậm sân sau mấy gốc dừa

Trở về từ góc trời xa lắm
Nào biết đâu rằng cảnh khác xưa

Ngọc Bích

Thì ra mình đã …




Đột nhiên trời bỗng dưng mưa
Khiến mình nhớ chuyện ngày xưa …quê người
Giờ đây đã thật xa rồi
Quê Hương nào đã pha phôi ít nhiều

Thì ra mình đã vẫn yêu…
Biết rằng gió có làm xiêu cây tùng?
Làm tơi tả những bông hồng?
Mà nghe lòng bỗng chùng trong dáng chiều

Chỉ vì mình vẫn rất yêu
Tình quê hương vẫn quá nhiều nhớ thương
Chân trời mái tóc điểm sương
Trái tim nhuộm tím sầu thương một đời


Thương từng câu ru : à ơi !
Còn trong dĩ vãng của thời xa xăm
Thì ra lòng đã dặn lòng
Ra đi ta quyết thề không chung trời

…Từ khi cắn chặt bờ môi
Trong cay đắng nói thầm lời chia ly
Cánh bằng theo gió bay đi
Vẫn mơ ước một chu kỳ…mùa xuân?

Mây trôi nước chảy qua dần
Lẫn bao tủi nhục , phong trần đắng cay
Đếm bao nhiêu đốt ngón tay
Anh hung , tử sĩ trong đầy nhớ thương


Ngày rằm tháng bảy tha hương
Kính xin dâng nén tâm hương về người
San Jose phía xa vời
Tạ Ơn ! Xin tạ ơn người Hùng Anh !
Ngọc Bích

Giọt thu .



Gió cuốn hơi thu những giọt buồn
Mưa thu rơi những hạt hoàng hôn
Trời thu nhuộm những vàng cho lá
Em cũng nghe lòng thu nhớ thương .



Ngọc Bích

Em đi



Áo tím em đi giữa phố đông
Tia nhìn theo mãi cuối hàng thông
Em đi mà rất nhiều đôi mắt
Vẫn dõi theo cùng ,em biết không?

Từ độ em đi buổi nguyệt rằm
Anh còn đứng lại dưới cây phong
Lòng anh theo lá bay trong gió
Theo vết xe đầy sáng dưới trăng.

Ngọc Bích

Xem lễ chiều nay

Chiều nay Chúa Nhật mình tôi
Một mình dưới cả khung trời tai ương
Nhặt hoa phượng tím ven đường
Bước trên cỏ ướt lòng vương bóng người


Một người đã dối lừa tôi
Mà sao tôi vẫn tin, rồi lại yêu ?
Cho nên xuốt cả buổi chiều
Chuông nhà thờ đổ, như reo rắc sầu

Bóng hai người đứng bên nhau
Sánh đôi xem lễ, chụm đầu trao hôn
Thẫn thờ tôi cuối nẻo đường
.. .. .thì thôi người ấy có còn đáng chi !

Những ngày thơ mộng qua đi
Chỉ còn lại đắng cay vì .. .. Tại tôi
Chót lầm. Yêu phải một người
Tiếc cành hoa thắm,tiếc trời xuân tươi

Chỉ yêu có mỗi một người
Mà yêu cho đến cuối đời chưa thôi
Lễ tan. Người ấy đi rồi
Tần ngần tôi nhặt cánh rơi hoa tàn

Dưới hàng phượng tím lang thang
Thả từng cánh mỏng trong làn dư hương
Hỏi lòng còn nhớ, còn thương ?
Hỏi người ấy có đáng vương vấn gì ?

Ngọc Bích

27.8.11

Ngày xưa




Ngày xa , nay đã là xưa
Thuở còn kẹp tóc, thuở chưa biết buồn
Ngày đông tháng hạ qua luôn
Đến bây giờ tuổi biết buồn, vào thu


Đã theo ngày tháng mịt mù
Chìm trong kỷ niệm , và như đã là
Theo ngày tháng đã trôi qua
Nhìn mây bay nhớ quê nhà nắng mưa

Bỗng thèm nghe tiếng gà trưa
Thèm thêm cả tiếng võng đưa ban chiều
Bao nhiêu tiếng vọng quê nghèo
Ca dao và tiếng sáo diều dân gian

Thèm nghe tiếng trống trường làng
Những hình bóng cũ ẩn tàng trong tôi
Thì ra từ thuở nằm nôi
Đã nuôi tôi trở thành người Việt Nam

Qua bao sóng gió lầm than
Trái tim tôi vẫn ngang tàng khắc theo
Một hình ảnh rất thân yêu
Chính là hình ảnh quê nghèo Việt nam
Ngọc Bích

17.8.11

Gia Long 2001 và 2011

Bây giờ những em nhỏ ngày xưa đã trở thành các chàng trai khôi ngô
tuấn tú tốt nghiệp từ những trường đại học danh tiếng của California
Hôm nay đã trở thành những thanh niên ưu tú của những trường đại học Cali



Từ những em nhỏ xúng xính trong bộ y phục cổ truyền Việt Nam

Từ những nữ sinh Gia Long áo tím duyên dáng dịu dàng nay đã trở thành các bà mẹ trẻ biết chăm lo săn sóc dạy dỗ cho đám con trở nên những mầm non vững mạnh cho đất nước quê hương . Hình ảnh đẹp vô cùng của các nàng áo tím năm xưa cũng như năm nay
.









Buổi họp mặt với nhà văn TKTT


Nhân ngày rằm tháng bảy là dịp Xá tội vong nhân nhóm anh chị em trong cơ sở Thi Văn Cội Nguồn đã tổ chức một buổi họp mặt trong thân tình, đồng thời cũng có sự góp mặt của nhà văn TKTThủy . Đây quả thực là một buổi họp mặt trong không khí gia đình để chúng tôi có dịp chia buồn chung với chị Huệ Thu , chị Lê Diễm vừa qua lễ cầu siêu 49 ngày cho thân mẫu của hai chị và cũng là lễ cầu siêu 49 ngày của thân phụ anh Song Nhị nữa .

Nhà văn đối kháng TKTT đã góp mặt cùng với sự hiện diện của rất nhiều đồng hương thân hữu ái mộ bà và có thiện cảm với Cơ Sở Thi Văn Cội Nguồn. và cũng là dịp mà TKTT chính thức được chấp nhận là thành viên mới của CSTVCN trong tình thân ái và cũng theo ước mong của bà TKTT ngay từ khi bà còn bên Việt Nam . Bà nói rất vui trong thân tình và thành thật:

_“ Nếu kiếp sau có làm người cũng vẫn chỉ xin được làm người Việt nam và lại xin làm thành viên của CSTVCN mà thôi , bà cũng xin cảm ơn ông bà Song Nhị và CSTVCN cùng đồng hương thân hữu đã dành cảm tình và giúp đỡ cho bà ,,

Chúng tôi đã cùng cười vui sau lời tuyên nhận này của TKTT chung với một số các vị hiện diện như sau:

Ông bà luật sư Nguyễn Hữu Thống, GS Lê Đình Cai, nhà thơ Diên Nghị, nhà thơ Cung Diễm, nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng và Trương Gia Vi, nhà báo lão thành Thanh Thương Hoàng, nhà báo và bà Cao Sơn &Trần thị Thu, ông bà Phạm Bằng Tường , ông Phạm chu Ánh , Cụ Nguyễn Hữu Hãn, cụ Trương Đình Sửu, cụ Bùi Thanh Tùng, bà Ngọc Bích ( đại diện của Hội Tương Thân Tương Ái và Hội Cao Niên San Jose ) ông bà Bùi Ngọc Tô & Huệ Thu, bà Lê Diễm, ông Trần hữu Từ, nhà văn Duy An Đông, nhà văn Ấu Tím, nhà văn Nguyễn Trung Dũng, ông bà Phạm Thái, ông Nguyên Khôi Đài phát thanh và Truyền hình Quê Hương , ông Lương văn Sơn, nhà văn TKTT cùng thân hữu đến từ Sacramento CA cũng như một số đồng hương thân hữu khác mà chúng tôi xin cáo lỗi đã không ghi nhận được đầy đủ quý danh của những vị ấy…

Theo chỗ chúng tôi được biết rằng sau tác phẩm đầu tiên “ Viết từ hang đá nhỏ lệ cùng dân “ được xuất bản và RMS do nhóm Cội Nguồn tổ chức tại Nam và Bắc Cali ( 2007) đã thu hút một số độc giả khá đông đảo với số lượng sách bán ra , yểm trợ cho nhà văn Đối Kháng TKTT , cũng ngay sau đó TKTT đã được Hội Bảo Vệ Nhân Quyền và Văn Bút Quốc Tế công nhận và trao tặng Bằng Tưởng Lục là Hội Viên Danh Dự .

Cũng do đó mà một chuyện hiểu lầm đáng tiếc đã sảy ra khi nhà văn Bích Huyền đã nhanh chóng liên lạc với Cội Nguồn yêu cần gửi một số tiền về giúp cho các nhà văn đối kháng trong nước và gia đình TKTT . Nhưng Cội Nguồn không chấp nhận vì đây là tác quyền do tác phẩm của riêng TKTT nên Cội Nguồn chỉ gửi về cho chính TKTT mà thôi. Số tiền đã được trao tận tay TKTT cùng với thư cảm ơn viết tay coi như biên nhận của chính TKTT và thân mẫu của bà đã nhận được . Vì một lý do tế nhị và an toàn giữa Cội Nguồn và TKTT nên số tiền đó đã gửi đến tận tay TKTT( khi bà TKTT còn ở trong tù ) do các chị Triều Nghi, Huệ Thu, Phạm Diễm Hương, Lê Diễm và Ngọc Bích chuyển qua hệ thống gửi tiền mà người nhận cứ coi như là sự trợ giúp của các vị hảo tâm và đó đầu mối gây ngộ nhận mà khi nhà văn Bích Huyền liên lạc với gia đình TKTT đã được bên đó cho biết là không hề nhận được tiền từ nhà văn Song Nhị gửi về.

Nhưng gia đình TKTT không biết rõ rằng đó chính là tiền bán sách , gây quỹ từ Song Nhị qua số tiền tác quyền cùng với sự giúp đỡ tận tình của Cội Nguồn .

Song Nhị là bút hiệu mà đã phải chịu hàm oan qua việc này, kế đến còn bị thêm một làn sóng dữ từ cuốn Biển Đỏ ( tác phẩm của Nguyễn Quang ) .

Oan ơi ông Địa !!! Bà TKTT cũng có lời xin lỗi về sự việc đáng tiếc này . Cũng như bà cho biết đã gập nhà văn Bich Huyền trong dịp Chị xuống miền Nam California và cũng đã thông qua mọi sự việc với bà Bich Huyền và được bà Bich Huyền trao tặng một đồng hồ đeo tay làm món quà gặp gỡ. Buổi họp mặt trong thân tình đã được kết thúc sau bữa ăn trưa với rất nhiều cảm tình và hình ảnh được ghi lại để đánh dấu buổi tiếp nhận một thành viên mới giữa nhà văn TKTT với CSTVCN và một số đồng hương thân hữu với nhà văn đối kháng vừa thoát ra từ “ Hang đá cộng sản tại quê nhà”.

Đính kèm một số hình ảnh được ghi lại qua ống kính như một kỷ niệm chung qua lễ Vu Lan .

Ngọc Bích




11.7.11

Trách anh




Không gọi thăm em lấy một lời !
Lỗi anh hay chỉ tại em thôi ?
Những hoa tàn cánh bay đâu đó
Những trái ân tình úa rụng rơi
Ai nhớ quên ai nào biết nhỉ
Đầu sông cuối bến cách chia rồi
Em về góp lại dòng thư cũ
Làm gói hành trang phía cuối trờì



Ngọc Bích







Tôi yêu những đóa hoa quỳnh




Tôi yêu những đóa hoa quỳnh
Tím hồng man mác bồng bềnh bên song
Mong manh trước gió mưa giông
Hương đưa nhè nhẹ mênh mông đầu cành



Nụ quỳnh nở quá mong manh
Dáng hoa sầu tím buồn mênh mông chờ
Đóa sầu kết cánh thành thơ
Như người cô phụ đợi chờ bên song



Và tôi , nguời có hay chăng
Vẫn yêu màu tím một lòng như xưa
Vẫn thường mơ mộng nhìn mưa
Qua song cửa sổ vẫn mơ nhớ người

Người ngày xưa của tôi ơi !
Biết chăng tôi vẫn nhớ người tháng, năm....
Vẫn yêu và nhớ âm thầm
Vẫn thơm ngát nén hương trầm tình xưa



Chắp tay khấn nguyện trong mơ
Cầu Xin những đóa quỳnh chưa phai hồng.
Tìm đâu trong Chốn hư không
Đốt bao bó đuốc thỏa lòng ước mơ ?


Bao giờ gặp lại người xưa


Ngoc Bich

Tóc em là rượu


Ơi em ! sợi tóc buông dài
Tung bay trong gió huong cài lên môi
Bềnh bồng tóc thả mây trôi
Tóc em là rượu,anh đời lên men


Ngạt ngào trong tóc huong quen
Thơm men ngây ngất hương em ngát lừng
Xin em, em nhé ! em đừng
Giấu hương trong đó không chừng anh say!


Anh bây giờ: Gió heo may!
Sáng thương, chiều nhớ , đêm cay đáng lòng
Anh bây giờ: Náng mùa đông
Em ơi ! anh biết anh không còn gì


Bên nhau ta hãy vui đi
Chút hương, chút gió anh thì thầm : Em!


Ngọc Bích