29.9.10

Còn lại nụ cười đơn sơ



Bích Thiền viện chủ ngang tàng
Mà giờ đây lụy vì chàng: Thơ ! thôi
Từng gây sóng gió một thời
Giờ đây còn lại nụ cười đơn sơ


Mà giờ đây đứng trơ trơ
Trải bao đồi núi , trăng mờ khó khăn
Như Mây qua đỉnh phù vân
Bích thiền viện chủ có lần vượt qua


Vì người và cũng vì ta
Sắc Không , không sắc đậm đà từ tay
Những dòng những chữ phơi bày
Nhẹ nhàng như khói sương bay qua mành


Ví dù ngàn vạn câu kinh
Cũng dành ca tụng những tình thế nhân
Mây bay trên đỉnh phù vân
Đã yêu dù chỉ một lần cũng cam


Sân , si gió chuyển cành lan
Như sương gió dưới đời tràn nắng xưa
Em !…bài thơ đọc dưới mưa
Trách người hay trách ta vừa biết yêu


Thơ như giải yếm, mái chèo
Trôi trong gió nhẹ thả neo nhịp nhàng
Thơ còn giữ ngọc gìn vàng
Gửi theo cả giấc mộng vàng trong thơ


Ngọc Bích

No comments: