16.7.08

Mãi còn Việt Nam



Mênh mông này đất này trời
Người thơ áo trắng, cuộc đời phù sinh
Gửi nhau lại một chút tình
Nghiêng nghiêng vành nón em xinh muộn màng

Vật vờ cánh bướm bay ngang
Tưởng như con hạc rộn ràng nẻo xa
Quên rồi mười ngón ngọc ngà
Tưởng như còn mấy mùa hoa nửa vời

Chưa là góc bể chân trời
Đã nghe thu lạnh để tôi mong về
Núi rừng còn đó lời thề
Mùa hè rộn mấy tiếng ve quanh trường

Tưởng như gió có mùi hương
Mới hay thơm mãi tuyết sương buổi chiều
Khó làm sao nói chữ yêu
Trên lầu Ngưng Bích cô Kiều ngày xưa

Tự nhiên trời lại đổ mưa
Tiếng chuông chùa cũ đã mờ hoàng hôn
Mang mang hồn ngẩn ngơ hồn
Ta còn chữ tín vì còn Việt Nam.

Hà Thượng Nhân

Nỗi sầu nhiều tên


Có ai nghe tiếng thơ điên
Phút vui thuở ấy làm phiền mãi nhau
Tìm người người biết ở đâu
Quê hương hai tiếng bền lâu chưa hề

Vui về mình cứ không về
Tạm dung cõi ấy gần kề quê huơng
Dầu đi muôn vạn dặm đường
Vẫn còn thơm mãi mùi hương chốn này

Tấc lòng năm cũ còn đây
Tìm đâu lại bóng hàng cây bên lầu
Cỏ xanh vàng tím muôn màu
Kể làm sao được nỗi sầu nhiều tên

Của thu viết ở ngoài hiên
Tưởng như đang giữa cô miên giấc nồng
Người về có thấy gì không
Chỉ trong gió nỗi lạnh lùng mỗi năm !

Ngọc Bích

No comments: