Em về qua ngõ ban trưa
Qua con phố nhỏ nắng mưa quê người
Thời gian tựa dải mây trôi
Để cho nỗi nhớ phai phôi dần dần
Ước ao được ... được rất gần
Mà sao khoảng cách trắng ngần chân mây
Thả mơ theo ngọn gió bay
Thu vàng mây tím lòng say bóng mờ
Tạm quên được nỗi bơ vơ
Kề vai anh , khẽ ngâm thơ trữ tình
Tay em đan ngón tay anh
Bên nhau giấc mộng an lành đơn sơ
Chiều đi chầm chậm trong mơ
Dìu nhau qua quãng đường mưa thu tàn
Nhẹ rơi những giọt thu vàng
Chìm dần trong biển hương tràn thu không
Ngọc Bích
No comments:
Post a Comment