19.10.08
BẠC ÁO HÀO HOA
Có lẽ mùa thu cũng khiến cho thi nhân trở nên yếm thế hay sao đó mà Ngọc Bích chợt nghe nhà thơ Nguyễn Tấn Bi ai oán trong Bạc Áo Hào Hoa mà quý vị và các bạn nghe chàng tâm sự rất chi là...như người của lãng quên ấy thôi. Hẳn nhiên đời đọc bài thơ này của Nguyễn Tấn Bi ắt sẽ phải vô cùng xót xa cho bạn chứ. Nhưng mà khi bạn đặt chân về miền Sông Cạn Đá Mòn bạn sẽ gặp trong đó nhiềi thân thi hữu của chúng ta cùng đang thơ thẩn để thả hồn vào lãng du mà vui duyên thơ đấy bạn ơi
Thơ Nguyễn Tấn Bi
Tôi chỉ là người của lãng quên
Làm thân cỏ mọn với hoa hèn
Dám đâu ước mộng đời nhung lụa
Thơ viết vì chưng xót phận mình
Người ta bằng cấp với quyền uy
Địa vị cao sang sống đủ đầy
Cõi đó phù hoa nhiều mộng tưởng
Tôi tìm vần điệu sống qua ngày
Tôi dám mơ gì chuyện tóc tơ
Hồn đời lạc mất giữa hồn thơ
Nửa khuya trở giấc đi vào mộng
Sáng tỉnh, thương thân luống hững hờ
Bạn cũ gặp nhau đều ngoãnh mặt
Sá gì một kẻ chỉ lang thang
Bài thơ dù có muôn vần điệu
Cũng chẳng làm thay nghĩa đá vàng
Người ta xuống ngựa với lên xe
Một tiếng truyền ra lắm kẻ nghe
Tiền bạc vung tay như lá rụng
Đời sù son sắt cũng e dè
Tôi chỉ làm thơ dệt gấm hoa
Cho đời lấp lánh tựa sao sa
Điểm tô hoa bướm, tình thơ mộng
Đời đọc xong rồi…có xót xa ?
Rồi cũng quay lưng như chẳng quen
Đừng nhìn thân phận, biết gì tên
Tôi về trong góc bình yên đó
Viết những vần thơ đẹp diễm tình
Mai có còn ai hỏi đến tôi
Kẻ, thân bèo giạt với hoa trôi
Em coi như chẳng hề quen biết
Người ấy hào hoa, áo bạc rồi !
Đêm chuyển mưa tháng 10-2004
Nguyễn Tấn Bi
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment