19.10.08
Những áng thơ THU
Thân thi hữu Dương Quân cũng gửi vào Mùa Thu này một mối Sầu Thu, mà mối sầu của chàng nghe sao mà thê thiết quá đỗi, chúng ta thử tưởng tượng ra :hình ảnh một nhà thơ nằm im lìm dưới ngàn lá thu vàng khi người yêu của chàng về lại chốn xưa để chỉ còn nhìn thấy chàng đã quá muộn màng , nhà thơ của nàng đã ra người thiên cổ sau một đêm thu lạnh thì quả là một mùa thu quá sầu . Xin mời quý vị các bạn thưởng lãm khi Dương Quân phóng nét vẽ qua bài Thu Sầu :
THU SẦU
Tặng người đi xa
Em đi vương nắng thu buồn
Phương này nỗi nhớ niềm thương chập chùng
Gió thu man mác se lòng
Hắt hiu quyện nỗi hoài mong em về.
Em đi ngàn dặm sơn khê
Bóng em mờ khuất bốn bề tương tư
Mình ta ngày đợi đêm chờ
Vòng tay hờ hững, ngẩn ngơ mộng tình
Bao giờ trở bước đăng trình
Thu sầu đã úa, niềm tin cũng tàn
Em tìm trong xác lá vàng
Xác ta lịm chết muộn màng đêm qua.
Dương Quân
Và nối tiếp là bạn Triều Phong với bài "Thu lạc em " xem mùa thu đã quyến rũ em của Triều Phong về đâu bạn nhé :
THU LẠC EM
Mùa gío thu về lạc mất em
Vàng rơi lả tả rớt bên thềm
Hè đi tràn ngập lòng lưu luyến
Thu đến bâng khuâng dạ nhớ thêm
Có phải thuyền em không bến lạ
Hay là trần thế vắng người quen
Thu đừng quyến rủ em tôi nữa
Quyện ánh trăng tà tiếng nhạc đêm
Triều Phong Đặng Đức Bích
Để rồi chúng ta lại cùng Đỗ thị Minh Giang qua bài Tình Thu mà nghe Minh Giang hỏi người yêu rằng : Sao em không đến cùng anh? Để cùng nhà thơ này chung dỗ cơn mơ giữa mái tranh ấm nồng nàn với hai trái tim cùng thổn thức Tình Thu.
TÌNH THU
Lá bay theo gió về đâu
Hãy cho tôi gởi duyên đầu ngày xưa
Phượng vàng tắm nắng đong đưa
Đất trời lành lạnh chuyển mùa thu sang
Lá rơi từng chiếc nhẹ nhàng
Góc vườn trầm mặc miên man mộng đời
Ngàn năm mây vẫn còn trôi
Thiên thu tình ngủ trên đồi thông xanh
Sao em không đến cùng anh
Dỗ cơn mơ giữa mái tranh ấm nồng.
DTMG 7- 08
*NB xin họa nguyên vần bài thơ Tình Thu của bạn để làm duyên xướng họa giữa chúng minh với nhau nghe Minh Giang .Vì theo Ngọc Bích thì Lời Thu chất chứa bao nhiêu nhung nhớ về quãng đời ấu thơ , những mùa thu xưa khi mẹ tiễn con vào lớp học đầu tiên trong đời qua những con đường đầy sỏi đá bằng tiếng guốc reo vang của tuổi xanh mà khó ai quên được.
Lời Thu
Thu về dù ở nơi đâu
Hỏi ai không khắc khoải sầu quê xưa?
Nhớ bàn tay mẹ tiễn đưa
Khai trường dưới nắng chuyển mùa thu sang
Guốc reo những bước nhịp nhàng
Bước trên sỏi đá mênh mang mộng đời
Chân trời góc biển nổi trôi
Hỏi ai quên được một thời tuổi xanh ?
Bây giờ thu đối với anh
Mãi còn trong dĩ vãng xanh đượm nồng
Ngọc Bích
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment