Gửi về nơi Chân trời tím
Quê hương tím cõi xa mơ
Tím trong niềm nhớ tím mờ đôi môi
Tím lan xa nửa cuộc đời
Mà như tím cả khung trời riêng ta
Tình yêu màu tím thiết tha
Ấu thơ tím cả gần xa ruộng đồng
Nắng xưa đã tím mênh mông
Tình yêu tím ngắt bềnh bồng áng mây
Từ đi mây tím còn bay
Giờ đây đã tím đôi tay vụng về
Trong làn khói tím đê mê
Hương trà tím cả trăng thề trước song
Tím đêm dài mái tóc bồng
Tím thôi giờ đã mềm lòng ai chưa?
Hình như hoa tím dưới mưa
Phía “Chân trời tím” còn thừa xa xôi
Hết yêu màu tím mất rồi
Tím tình yêu của một thời đã xa
Tím ngày xưa của hai ta
Anh ơi màu tím nhạt nhòa trong tôi
Ngọc Bích
Họa Bài thơ màu tím
Cho Ngọc Bích màu biếc
Tưởng đâu biếc cả cơn mơ
Rượu không say biếc mà mờ cả môi
Biếc trong cánh bướm đầ đời
Tưởng như núi biếc đất trời của ta
Biếc đôi mắt biếc thiết tha
Vàng tươi ngọc biếc gần xa mấy đồng
Nhìn ra biếc cả mênh mông
Mà sao biếc mãi phiêu bồng hở mây ?
Mây bay tóc biếc cũng bay
Ngửa tìm màu biếc bàn tay thu về
Lạ chưa biếc tỉnh biếc mê
Biếc như là mái tóc thề bên song
Biếc ơi ngọn cỏ phiêu bồng
Biếc còn biếc nữa tấm lòng ấy chưa ?
Nghĩ như hoa biếc dưới mưa
Chân trời xưa biếc vẫn thừa xa xôi
Bây giờ màu biếc đâu rồi?
Tình yêu xưa biếc cái thời đã xa
Cái thời biếc mộng đôi ta
Mang theo màu biếc nhạt nhòa là tôi
Hà thượng Nhân
Quê hương tím cõi xa mơ
Tím trong niềm nhớ tím mờ đôi môi
Tím lan xa nửa cuộc đời
Mà như tím cả khung trời riêng ta
Tình yêu màu tím thiết tha
Ấu thơ tím cả gần xa ruộng đồng
Nắng xưa đã tím mênh mông
Tình yêu tím ngắt bềnh bồng áng mây
Từ đi mây tím còn bay
Giờ đây đã tím đôi tay vụng về
Trong làn khói tím đê mê
Hương trà tím cả trăng thề trước song
Tím đêm dài mái tóc bồng
Tím thôi giờ đã mềm lòng ai chưa?
Hình như hoa tím dưới mưa
Phía “Chân trời tím” còn thừa xa xôi
Hết yêu màu tím mất rồi
Tím tình yêu của một thời đã xa
Tím ngày xưa của hai ta
Anh ơi màu tím nhạt nhòa trong tôi
Ngọc Bích
Họa Bài thơ màu tím
Cho Ngọc Bích màu biếc
Tưởng đâu biếc cả cơn mơ
Rượu không say biếc mà mờ cả môi
Biếc trong cánh bướm đầ đời
Tưởng như núi biếc đất trời của ta
Biếc đôi mắt biếc thiết tha
Vàng tươi ngọc biếc gần xa mấy đồng
Nhìn ra biếc cả mênh mông
Mà sao biếc mãi phiêu bồng hở mây ?
Mây bay tóc biếc cũng bay
Ngửa tìm màu biếc bàn tay thu về
Lạ chưa biếc tỉnh biếc mê
Biếc như là mái tóc thề bên song
Biếc ơi ngọn cỏ phiêu bồng
Biếc còn biếc nữa tấm lòng ấy chưa ?
Nghĩ như hoa biếc dưới mưa
Chân trời xưa biếc vẫn thừa xa xôi
Bây giờ màu biếc đâu rồi?
Tình yêu xưa biếc cái thời đã xa
Cái thời biếc mộng đôi ta
Mang theo màu biếc nhạt nhòa là tôi
Hà thượng Nhân
No comments:
Post a Comment