29.4.09

Thu nay


Em gửi về anh vạt nắng vàng
Nắng thu vừa mới chuyển mùa ngang
Sưởi ấm lòng anh đêm giá lạnh
Khi trời chuyển gió buổi thu sang

Lại gửi thêm theo chút ánh hồng
Cho tươi sắc thắm buổi chờ trông
Để những đợi chờ xa cách ấy
Tô đậm tình yêu rất mặn nồng

Anh biết chăng em vẫn ước mơ
Cho nắng hong vàng những áng thơ
Cho gió đưa thư tình tới lá
Cho lá rơi bên gốc ngóng chờ

Rồi gửi thêm theo với cuộc tình
Một cành hoa thắm, đóa hồng xinh
Cho anh và mối tình ta đấy
Vạt nắng thu nay của chúng mình
Ngọc Bích

Thoáng mưa bay




Bỗng dưng trời đổ cơn mưa
Khiến cho ướt cả hồn thơ trong chiều
Lòng bâng khuâng nhớ người yêu
Và mưa thầm gợi bao nhiêu nỗi buồn

Ngoài hiên nặng hạt mưa tuôn
Em bên song cửa nghe muôn dòng sầu
Ngày xưa người bảo mưa Ngâu
Làm người xa cách , nhớ nhau xuốt đời

Bây giờ đã thật xa người
Lòng em những hạt mưa rơi dịu dàng
Bâng khuân từng giọt đang tan
Những bong bóng nước tuôn chàn dưới mưa

Mà nghe như rất tình cờ
Nhạt nhòa những kỷ niệm xưa phai tàn
Không gian và cả thời gian
Theo nhau lặng lẽ dưới làn mưa bay

Bỗng dưng trong buổi chiều nay
Tần ngần nhớ thoáng mưa bay trong đời.

Ngọc Bích

Áo Lam Nào Cũng Tiếc thương Ấu Thời



Giá em đừng mặc áo lam
Cái màu áo đã từng làm khổ tôi
Cái màu áo đã một thời
Từng làm điêu đứng bao người như tôi

Để bây giờ cuối cuộc đời
Áo lam nay đã thành người .. .. cố nhân
Bao nhiêu mộng ước tan dần
Chỉ còn lại chút nắng xuân quê người

Áo lam nào đã lìa đời
Áo lam nào đã cuối trời tha hương
Áo lam nào vượt trùng dương
Áo lam nào cũng tiếc thương ấu thời

Ngày xưa, ôi rất xa xôi
Và tôi, nay đã nửa đời tha hương
Đã đi khắp những nẻo đường
Vẫn tìm màu áo Trưng Vương thuở nào

Vẫn nghe lòng rât xôn xao
Mỗi khi gặp lại .. ..người nào áo lam

Ngọc Bích

Gửi Em Quê Hương



Bỗng dưng hái nụ hoa sầu
Trên môi hồng một giọt mầu lệ tuôn
Nhớ Em đến ngẩn ngơ hồn
Xa bao năm tháng chưa mòn nhớ nhung.

Ta trong khoé mắt rưng rưng
Ngỡ mưa trên lá cây rừng nhẹ reo
Nhớ Quê Hương một buổi chiều
Ngày ta là lính cùng nhiều chiến binh.

Đã hy sinh cả tuổi xanh
Mà giờ đây tóc bạc , mình xa xôi
Quê Hương và bạn cùng tôi
Tháng Tư với nỗi hận đời còn đây

Để rồi tháng Tư năm nay
Khất Em, hội ngộ một ngày gần thôi
Ơi Em ! lẽ sống của tôi.
Hẹn ngày gặp lại ,bồi hồi bên nhau.

Cảm ơn anh đã góp tay



Ra đi là biết phong trần
Mảnh hồn vong quốc trôi dần trên sông
Cùng ta gửi chút hương lòng
Về Quê Hương với những vòng hương bay

Cảm ơn anh đã góp tay
Đã từng cầm súng những ngày xa xưa
Đã từng đánh mất tuổi thơ
Cho quê hương giữa những ngày vừa vút qua

Những ngày mưa gió chan hòa
Những đời phiêu lãng của ta , của người
Những hồn lãng đãng bên trời
Thả lòng về một quãng đời đã xa.

Để rồi một buổi chiều tà
Nói rằng ta vẫn chưa già em ơi !
Những chàng trai tóc bạc rồi
Đã là những gã trai thời chiến chinh

Một thời qua những điêu linh
Một đời lên thác xuống gềnh đã qua
Một thời chiến trận xông pha
Một đời LÍNH đã lìa xa quê rồi

Giờ đây từ mọi phương trời
Gửi về anh đã ra người phế binh
Chỉ là Huynh Đệ chi tình
Cảm ơn anh , những thương binh quê nhà.
Ngọc Bích

Những hồn phiêu bạt phương trời lạ



Hồ dễ đâu quên những oán hờn
Vì đâu dân Việt phải tha phương?
Vết hằn sông núi còn ghi sử
Âm vọng mưôn đời một tiếng chuông

Tháng Tư nhắc đến chỉ thêm buồn
Mỗi tháng Tư qua lắm đoạn trường
Niềm đau viễn xứ còn luôn mãi
Từng trái tim người vẫn nhớ thương

Những nỗi buồn đau ,những nẻo đường
Ghi khắc lòng thôi thúc rất thường
Chắc hẳn ngày vui rồi sẽ đến
Ta về khôi phục lại quê hương

Cầm tay trong nỗi mừng tao ngộ
Dưới nắng hanh vàng thật dễ thương
Những hồn phiêu bạt nơi trời lạ
Sát cánh Ta cùng vượt đại dương

Ta sẽ trở về vui sống tại
Quê nhà , nơi đất Việt thân thương

Ngọc Bích

22.4.09

Cảm ơn hoa nở ven đường



Chào nhau bằng một nụ cười
Chị dân bản xứ, tôi người tạm cư
Lòng đầy thương ti’ch Tha’ng Tư
Nhà tan nước mất nên chừ tha phương

Chiều nay, gặp chị trên đường
Chào nhau, nghe cõi vô thường chợt vui
Một giây quên nỗi ngậm ngùi
Nỗi buồn của kẻ quê người tạm nương

Chào nhau ở giữa chặng đường
Chào xong, hai lối, hai phương, hai đời
Đường nhà, chị bước chân vui
Đường tôi, tôi mượn nên đôi chân sầu

Lạ lùng, giữa nỗi niềm đau
Chị ơi, có nụ nhiệm màu nở hoa
Cánh hoa nhân loại ngọc ngà
Hồn tôi bỗng chốc chan hoà sắc hương

Cám ơn hạnh ngộ con đường
Cám ơn hoa đã thơm hương cho đời
Cám ơn nhân loại tình người
Cám ơn chị nở nụ cười chào nhau...

Cao Mỵ Nhân

Bài họa vần

Cảm ơn Hoa nở ven đường

Hình như vạn đóa hoa cười
Đang vui chào đón tôi người tạm cư
Tới đây từ độ tháng tư
Giã từ quê cũ và từ một phương

Chiều nay dừng bước bên đường
Nhìn hoa nở , bỗng như dường kém vui
Nghe lòng xao xuyến ngậm ngùi
Thương thân viễn xứ thương đời tạm nương

Thảm hoa rực rỡ ven đường
Càng làm tăng nỗi đau thương trong đời
Vì Quê nhà vắng niềm vui
Triêu người lưu xứ như tôi vẫn sầu

Đã từng chia xẻ niềm đau
Tháng tư ngàỳ ấy đóa sầu nở hoa
Trên quê hương cũ ngọc ngà
Tôi và nỗi nhớ quê nhà ngát hương

Cảm ơn hoa nở ven đường
Cảm ơn hoa đã dâng hương cho đời
Tình đồng hương với tình người
Xóa tan những nỗi đau Hời vì nhau !

Ngọc Bích