- Mẹ ơi, nếu
nay con về quê cũ,
Sẽ thấy gì
ngoài một lũ Việt gian,
Luôn hung tàn
bạo ngược với dân Nam,
Lại hèn nhát
cắt giang san dâng giặc ?
Bao thế kỷ
chống kẻ thù phương Bắc,
Cha ông ta
hằng nếm mật nằm gai,
Có ngờ đâu
chỉ mấy chục năm dài,
Đất nước đã
mất vào tay Tàu đỏ.
- Dân tộc
Việt trải qua ngàn sóng gió,
Có khi nào
khốn khó thế này đâu.
Nếu con về
chứng kiến cảnh bể dâu,
Con sẽ phải
thét gào vì uất hận.
Con sẽ thấy,
từ sau ngày mạt vận,
Một quê hương
phá sản tận cội nguồn,
Một lũ người
bại hoại đến buồn nôn,
Một xã hội đã
chôn vùi nhân tính.
Trẻ chẳng
được dạy điều ngay lẽ chính,
Tóc chưa đầy,
hồn đã dính bùn đen.
Bậc cha ông
đầu độc tiếp con em,
Ba thế hệ
giong thuyền len bến ác.
Đám sài lang
khắc bạc,
Đạn lên nòng,
áp đặt xuống đầu dân,
Một chế độ
phi nhân,
Một guồng máy
rặt toàn quân khủng bố.
Con sẽ thấy
công an dàn nghẹt phố,
Chúng hăng
say đi bắt bớ dân lành.
Và chỉ vì
mảnh đất chúng rắp ranh,
Sẵn sàng giở
thói súc sanh của đảng.
Con sẽ thấy
những đường dây xuất cảng,
Mà món hàng,
thật cay đắng con ơi,
Là những
người gái nhỏ tuổi đôi mươi,
Thân xác bán,
nổi trôi gì cũng mặc.
Con sẽ thấy
bầy ranh con nứt mắt,
Tung tiền như
cây rắc lá rừng thu,
Trong khi dân
đỏ mắt kiếm từng xu,
Tương lai mãi
mịt mù như mộng ước.
Con sẽ thấy
những người dân yêu nước,
Chỉ vì lòng
căm phẫn trước ngoại bang,
Cất cao lời
bảo vệ mảnh giang san,
Mà bị chúng
đem bắt giam hàng loạt.
Con sẽ thấy
một quê nhà tan nát,
Bọn Tàu phù
ào ạt kéo nhau sang,
Rồi ngang
nhiên xây phố với dựng làng,
Cấm dân Việt
chàng ràng vô địa hạt.
Con cũng sẽ
ngậm ngùi nghe tiếng hát,
Tiếng tụng
kinh, tiếng lần hạt Mân côi,
Tiếng gông
cùm... từ ngục tối xa xôi,
Ngày đêm vẫn
liên hồi vang vọng lại.
Chúng to
miệng rêu rao câu hòa giải,
Nhưng thẳng
tay sát hại kẻ thù xưa,
Dù từ lâu họ
thất thế sa cơ,
Trơ trọi giữa
ván cờ tàn nghiệt ngã.
Trên xuống
dưới, toàn lưu manh dối trá,
Chốn làm
quan, bằng cấp giả ê hề,
Chỗ học hành,
cũng gian lận chán chê,
Khắp cả nước,
chỉ thấy "Nghè" với "Cống" !
Chẳng còn
chút mảy may nào hy vọng,
Khi bao lâu
giặc Cộng vẫn cầm quyền,
Khi dân mình
vẫn thống khổ triền miên,
Khi đất nước
còn xích xiềng nô lệ.
Con của Mẹ,
khoan trở về con nhé,
Vì quê mình
nước mắt sẽ còn rơi.
Đừng góp phần
nuôi sống lũ đười ươi,
Hãy tranh đấu
để đợi thời cơ tới.
Đừng ham danh
ham lợi,
Mà mắc tội
với non sông.
Cũng đừng
nghe chúng dụ dỗ xiêu lòng,
Về "du lịch"
hay vướng tròng "từ thiện".
Hãy nhớ đến
những đêm liều vượt biển,
Những kiếp
người tan biến dưới đại dương,
Những tiếng
than kêu cứu giữa đêm trường,
Những dòng lệ
đau thương còn lã chã.
- Nhưng thưa
Mẹ, nếu Trời làm phép lạ,
Cho quê hương
lại tỏa ánh Cờ Vàng,
Cho bốn vùng
hết sạch bóng sài lang,
Cho hạnh phúc
lại tràn như thác lũ,
Thì con sẽ
trở về thăm quê cũ,
Dù nhà mình
đà đổ nát xác xơ,
Dù bên song
chẳng ai đợi ai chờ,
Và mộ Mẹ đã
phai mờ nét chữ.
Mấy mươi năm
biệt xứ,
Tháng Tư về,
nỗi nhớ có nào nguôi.
Trần Văn Lương
Cali, đầu mùa Quốc
Hận, 4/2013
No comments:
Post a Comment