Thế là lại một tháng
Tư
Biết bao oan khuất kể từ xa
xăm
Thời gian nước chảy xuôi
dòng
Từ em di tản theo vòng
ngược xuôi
Mây vương khắp bốn phương
trời
Quê hương vẫn chẳng phai
phôi hướng về.
Và em lúc tỉnh trong
mê
Vẫn luôn vẫn
giữ lời thề trọng hơn
Em cùng với những uất
hờn
Giang sơn ,Tổ quốc nỗi buồn
mang theo
Phải đâu chiếc lá bay
vèo?
Mà tình yêu vẫn vang reo
thông ngàn
Rừng chiều nhuốm bụi quan
san
Sang đông tuyết lạnh hận
tan bao giờ?
Qua bao năm tháng hằng
mơ
Bấy nhiêu năm vẫn đợi chờ
bình minh
Tình quê và chuyện chúng
mình
Em về tảo mộ cuộc tình
tháng Tư.
Ngọc
Bích
(Hoạ nguyên vận bài thơ của nhà thơ Đông Anh)
Thơ Tình Tháng
Tư
Em ơi lại một Tháng
Tư
Bao nhiêu mong ước đợi chờ bằng
không
Tháng Tư nước chảy đôi
dòng
Anh lên mạn ngược em vòng nẻo
suôi
Đường xa đo ánh mặt
trời
Tình xa đo sóng biển khơi dạt
về
Từ em nếm thử cơn
mê
Nhớ thương nối sợi tóc thề dài
hơn
Từ khi cây cỏ biết
hờn
Chia ly từng cánh mây buồn cuốn
theo
Từng manh lá biếc bay
vèo
Ngập ngừng gió gọi thông reo trên
ngàn
Anh về vướng bụi quan
san
Đầu non trăng úa tuyết tan bao
giờ?
Hai mươi năm
mấy lần mơ?
Ba mươi năm
mấy lần chờ bình
minh?
Tháng Tư!
duyên phận chúng
mình
Cho em,
anh viết Thơ Tình Tháng
Tư
Đông Anh
Tháng Tư
2003
No comments:
Post a Comment