Tổ Quốc Việt Nam trong ngày giỗ Tổ Hùng Vương Lễ giỗ Tổ Hùng Vương với bánh chưng bánh dầy Ngày giỗ Tổ cũng được trưng dọn rất nghiêm kính tại tư gia con dân Việt ở hải ngoại
Con dân nước Việt trong lễ dâng hương
Những hình ảnh của con dân Việt Nam trong ngày đại lễ
Chị em trong ban Mây Ngàn Phương chung vui
Những bài ca tiếng Việt do chị em MNP cùng hát
Vui trong ngày lễ bên nhau
Nhưng không quên thăm người bạn già trong viện dưỡng lão
Lão Nông Võ Toàng cùng với anh chị em trong hội Diên Hồng
Các chàng trai lính chiến dưới lá cờ quê hương mà các anh đã từng phục vụ và bảo vệ
Cùng các chị em phụ nữ con cháu hai vị Nữ anh hùng dân tộc
Trưng Nữ Vương ngàn thu anh hùng tên còn ghi sông núi
NGƯỜI VIỆT GỐC
MỸ
|
29.4.13
Người Mỹ gốc Việt và người Việt gốc Mỹ
27.4.13
Người lính Nghĩa Quân trong tim tôi.
Người lính Nghĩa Quân trong tim tôi.
Nguyễn Thanh Thuỷ
Một người lính bộ binh trẻ.
Lính VNCH dừng quân.
Một cảnh Huynh đệ chi binh, dìu bạn bị thương.
Canh giử xóm làng.
Năm tôi được 10 tuổi, gia dình tôi bỏ ruộng vườn vào ở trong khu Ấp chiến
lược, được bao bọc bởi một vòng thành kiên cố có kẽm gai, có hào sâu chung
quanh. Ở hai đầu ấp có hai cái đồn nghĩa quân nhỏ. Ba má tôi thỉnh thoảng trở về
nhà làm ruộng, gặt lúa ban ngày, rồi ban đêm vào xóm ở. Ấp Chiến lược là một
công trình chiến lược dùng để cô lập Việt Cộng ra khỏi dân chúng. Việt Cộng hay
trà trộn trong dân và bắn giết dân chúng, quân lính Việt Nam Cộng Hòa.
Lúc nầy VC bắt đầu nổi dậy mạnh ở miền Tây, thâu thuế, giết hại dân thường,
ám sát Xã trưởng, Ấp trưởng của VNCH gây kinh hoàng cho dân chúng, gây mất ổn
định cho xã hội miền Nam đang sống trong thanh bình. Họ bịt mắt, chặt đầu hay
chôn sống bất cứ người nào họ nghi ngờ là đang cộng tác với chính quyền VNCH.
Khu ấp chiến lược tôi ở được bảo vệ bởi một trung đội nghĩa quân, gồm có 3 tiểu
đội. Các chú lính hay ở trong đồn còn vợ con họ sống trong các căn nhà nhỏ trong
xóm. Nhà tôi ở gần nhà ông Tiểu đội trưởng, tôi kêu là chú Tấn.
Canh giử xóm làng.
Canh giử xóm làng.
Lúc mới vào ấp tôi chỉ là một đứa con gái nhỏ quê mùa ngơ ngác. Nhưng lần
lần tôi cặp bè bạn chơi với mấy đứa bạn, gái có, trai có, lớn tuổi, lanh lợi
hơn, tôi học được nhiều thứ mới mẻ . Tôi biết cả tên cây súng nào là cây
Carbine, cây nào là Garant, Thompsom, cây nào là cây súng phóng lựu .
Tôi biết tên hầu hết các chú lính nghĩa quân trong tiểu đội của chú Tấn,
nào là chú Tường, chú Sanh, chú Đúng, chú Quít, chú Mực ... Các chú rất hiền và
chú nào cũng nghèo. Bộ quân phục được các bà vợ vá nhiều chổ. Tôi hay lân la đến
nhà các chú chơi với con của họ. Với đồng lương nghĩa quân khiêm tốn, các chú ăn
uống rất đạm bạc, thường là cá linh, cá lòng tong kho, với rau lang luộc hoặc chút ít canh bí,
canh bầu . Hầu như chú nào cũng có vợ và vài ba đứa con. Khi rãnh rỗi tôi thấy
các chú hay giúp việc nhà cho vợ buôn bán chút đỉnh kiếm thêm tiền. Có chú giữ
con cho vợ ngồi bán rau ngoài chợ. Có chú xay bột cho vợ làm bánh tầm, bánh bò
bán cho dân trong xóm .
Một người lính bộ binh trẻ.
Chú Tấn còn trẻ, nhưng ít nói . Thím Tấn là một người đàn bà hiền lành, có
đôi mắt đẹp, to và dễ khóc Chú hay xay đậu nành làm thành bánh đậu hủ cho thím ủ
chao, ủ tương, rồi thím đem bán vào những buổi chợ rằm, chợ ba mươi cho người ta
ăn chay . Chú thím Tấn có hai đứa con . Thằng Dũng được 6 tuổi, con Lan 3 tuổi .
Khi bận bán tương, chao , thím Tấn hay gởi 2 đứa nó nhờ tôi giử dùm . Tôi hay
chơi đùa và coi chúng nó như em. Tụi nó cũng rất thương tôi .
Rất ít khi dân trong xóm gặp các chú nghĩa quân ra đi hành quân, các chú
lặng lẽ ra đi khi trời sụp tối để giử bí mật . Họ âm thầm canh gác đâu đó dọc
theo bờ thành ấp chiến lược, sáng sớm mới trở về. Họ đi về im lặng như những cái
bóng mờ . Có những sáng tôi hay gặp các chú trở về, thường thì chỉ có cái áo
khô, quần các chú ướt đẫm, sình bùn lên trên đùi. Các chú thường đi dép hay đi
chân không, chẳng mấy ai có được đôi giầy .
Có khi đang đêm, tôi nghe súng nổ dòn giả . Sáng hôm sau các chú lính quen
thuộc mang về hai cây súng chiến lợi phẩm của VC cùng với vài trái lựu đạn . Các
chú kể cho mọi người trong xóm nghe là đêm rồi một toán VC băng qua ruộng phá
hàng rào định đột nhập vào ấp chiến lược thu thuế và bắt dân đi làm dân công,
qua sự hướng dẫn của một tên giao liên là người trong ấp. Các chú bắn chết hai
tên, thây còn bỏ ngoài bìa ấp . Chúng tôi rủ nhau đi coi xác VC. Có lần các chú
bắn chết cả một xuồng VC đang băng qua sông . Nhờ các bác ghe chài vớt lên, được
nhiều súng . Sáng hôm sau ông Quận trưởng bất ngờ đến đồn nghĩa quân xóm tôi,
khen ngợi và thưởng tiền mua một con heo quay thật lớn . Các chú được dịp ăn
nhậu vui vẽ . Mấy đứa con các chú nghĩa quân cũng hí hửng được dịp ăn thịt heo
quay .
Một ngày nọ tôi đi học về thấy cả xóm nhốn nháo lên, mấy thím vợ lính hớt hãi lo lắng. Thím Tấn nước mắt đoanh tròng. Tôi hỏi thì thím cho tôi hay Trung đội nghĩa quân vừa bị tấn công và 2 chú nghĩa quân hiền lành của xóm tôi vừa hy sinh, đền nợ nước. Chú Mực mà tôi quen thì bị đạp mìn VC gảy giò . Thật là một cái tang lớn cho cả xóm tôi . Linh cửu của 2 chú được quàng tại chùa, vợ con lối xóm khóc lóc tỉ tê . Đến chiều thì người ta chôn 2 chú ngoài bờ rào ấp . Một hàng 6 chú nghĩa quân đứng chào trên bờ huyệt . Quan tài hạ xuống, các chú bắn 6 loạt đạn điếc tai . Mặt các chú rất đau khổ, gầm lại khác hẳn các khuôn mặt hiền từ hàng ngày mà tôi thấy .
Một ngày nọ tôi đi học về thấy cả xóm nhốn nháo lên, mấy thím vợ lính hớt hãi lo lắng. Thím Tấn nước mắt đoanh tròng. Tôi hỏi thì thím cho tôi hay Trung đội nghĩa quân vừa bị tấn công và 2 chú nghĩa quân hiền lành của xóm tôi vừa hy sinh, đền nợ nước. Chú Mực mà tôi quen thì bị đạp mìn VC gảy giò . Thật là một cái tang lớn cho cả xóm tôi . Linh cửu của 2 chú được quàng tại chùa, vợ con lối xóm khóc lóc tỉ tê . Đến chiều thì người ta chôn 2 chú ngoài bờ rào ấp . Một hàng 6 chú nghĩa quân đứng chào trên bờ huyệt . Quan tài hạ xuống, các chú bắn 6 loạt đạn điếc tai . Mặt các chú rất đau khổ, gầm lại khác hẳn các khuôn mặt hiền từ hàng ngày mà tôi thấy .
Vợ con hai chú đòi nhảy xuống huyệt chết theo chồng . Nhiều người phải xúm
lại kéo các thím lên, khó khăn lắm mới dẩn được họ về nhà . Bọn chúng tôi và mấy
đứa con trai ngày thường hay chạy nhảy, phá phách, la hét, mà giờ cũng đứng im
ru . Tôi không biết VC là ai, nhưng tôi lờ mờ hiểu rằng họ là người không tốt,
vì họ bắn phá mà gia đình tôi phải bỏ thôn xóm vào đây . Giờ họ còn theo định
đột nhập vào cái ấp chiến lược nầy làm chi nữa ?
Lính VNCH hành quân.
Lính VNCH hành quân.
Cuộc chiến càng ngày càng khốc liệt . VC bắt đầu tấn công miền Nam ở cấp số
lớn hơn. Họ đặt mìn giật xe chạy trên quốc lộ , họ giật xập cầu , bắt dân chúng
đi đắp mô cản đường xe chạy . Có khi họ giật mìn chết cả một chiếc xe đò . Nhiều
người chết có cả đàn bà và trẻ em, thịt xương văng tung toé . Có lúc họ pháo
kích hay đặt mìn giật xập trường học của học sinh miền Nam. Tiểu đội của chú Tấn
phải đi kích liên miên. Thím Tấn lo âu thấy rõ . Trung đội nghĩa quân lập được
nhiều chiến công . Nhưng các chú nghĩa quân mà tôi quen biết cũng vơi dần . Họ
đã âm thầm ra đi như những người chiến sĩ vô danh và trở về im lìm, trong những
chiếc chiếu, những cái poncho, trong cái cảnh da ngựa bọc thây .
Rồi cái ngày đau thương của thím Tấn và 2 đứa con dại đã đến Chú Tấn và một
chú nghĩa quân nữa hy sinh trong một cuộc đụng độ dữ dội với VC năm 1965. Xác
chú được khiêng để trên bộ ván trong căn nhà nhỏ của chú . Khi tôi đi học về ,
tôi thấy người ta đang tắm rửa thay đồ rồi để một nải chuối lên bụng chú, ngọn
đèn dầu leo lét được thắp trên đầu nằm có để một chén cơm và một cái trứng vịt .
Đầu chú được băng bông trắng. Máu còn rĩ ra bên màng tang . Vợ con chú vật vã
khóc than, đau đớn không thể nào kể xiết. Tôi đến mắm tay 2 đứa nhỏ. Thằng Dũng
thỉnh thoảng hỏi tôi “Bộ Ba em chết rồi hả chị ?”. Tôi chỉ ừ, không biết trả lời
làm sao !
Lính VNCH dừng quân.
Đến khi chôn chú Tấn, hàng loạt đạn đưa tiễn vang rền. Thím Tấn chết lên
chết xuống, bộ đồ tang trắng bê bết bùn sình. Người ta phủ lên cái mã đất của
chú Tấn một lá cờ Việt Nam Cộng Hoà thật dài . Bốn phía có cắm bốn lóng trúc có
gạo và muối . Tôi phải dẩn con Lan và thằng Dũng về nhà. Nước mắt tôi tuôn rơi.
Cuộc sống chúng tôi đang êm đềm hiền hoà , thì tại sao người ta phải tấn công
thôn ấp, giết hết người nầy người nọ. Để làm gì ? Miền Nam độc lập tự chủ, có ai
chiếm đóng miền Nam đâu, mà phải giải phóng chúng tôi. Cuộc đời dân miền Nam
không hạnh phúc, sung sướng gấp chục lần dân miền Bắc hay sao ? Tại sao các
người phải giết chú Tấn của chúng tôi để cho cuộc đời mẹ con thằng Dũng từ đó ảm
đạm, sa sút hẳn đi. Thím Tấn khóc hoài không dứt ...
Năm sau, gia đình tôi dời đi chổ khác. Tôi ít được gặp lại Thím Tấn, thằng
Dũng và con Lan. Năm năm sau, tôi mới được về thăm ấp cũ, tôi mừng rỡ gặp lại
thím Tấn và 2 đứa con. Bây giờ ngày nào thím cũng phải ra chợ bán tương chao
nuôi con. Thằng Dũng vẫn còn nhớ tôi nhưng con Lan thì không nhận ra tôi
nửa.
Sau nầy tôi có dịp tiếp xúc với nhiều binh chủng oai hùng khác của quân lực
VNCH, nhưng lòng tôi vẫn còn nhớ về các chú nghĩa quân hiền lành mà tôi đã biết
năm nào . Hơn phân nửa các chú đã nằm xuống để bảo vệ làng xóm, quê hương tôi .
Số còn lại có người gẫy chân , có người cụt tay, sống đời tàn phế. Việt Cộng đã
chà đạp lên Hiệp Định Hoà Bình Paris mà họ vừa ký kết năm 1973, cưỡng chiếm miền
Nam vào năm 1975, đưa cả nước xuống 10 tầng địa ngục.
Một cảnh Huynh đệ chi binh, dìu bạn bị thương.
Thân tôi giờ xa xứ xa quê, đã hiểu được ý nghĩa sự hy sinh cao cả của các
anh, các chú quân nhân quân lực miền Nam, thỉnh thoảng tôi nhớ lại các chú lính
nghĩa quân tôi quen biết mà thấy lòng thương lắm . Cùng với bao nhiêu binh chủng
khác của quân đội, các chú âm thầm lặng lẽ hy sinh, cho dân chúng trong ấp tôi
được sống trong yên bình . Các chú đem xương máu ra bảo vệ nền tự do, dân chủ
mới được thành hình trên miền Nam yêu dấu .
Các chú đã nằm xuống - bỏ lại con thơ, vợ dại - để ngăn cản bọn quỷ đỏ hung tàn trong công cuộc tiến chiếm miền Nam, áp đặt cả nước trong một chế độ độc tài, hung bạo, không lối thoát . Các chú đã đem sinh mạng, xương máu của mình, để ngăn cản bọn bán nước buôn dân đày đoạ cả dân tộc, và đưa đất nước Việt Nam đi ngược dòng tiến hoá cũa nhân loại . Các chú đã anh dũng hy sinh, ngăn cản bọn CSVN chiếm đoạt đất nước làm tài sản riêng tư cho đảng, rồi tự ý dâng hiến đất đai, hải đảo của tiền nhân cho quan thầy Trung Cộng .
Các chú đã nằm xuống - bỏ lại con thơ, vợ dại - để ngăn cản bọn quỷ đỏ hung tàn trong công cuộc tiến chiếm miền Nam, áp đặt cả nước trong một chế độ độc tài, hung bạo, không lối thoát . Các chú đã đem sinh mạng, xương máu của mình, để ngăn cản bọn bán nước buôn dân đày đoạ cả dân tộc, và đưa đất nước Việt Nam đi ngược dòng tiến hoá cũa nhân loại . Các chú đã anh dũng hy sinh, ngăn cản bọn CSVN chiếm đoạt đất nước làm tài sản riêng tư cho đảng, rồi tự ý dâng hiến đất đai, hải đảo của tiền nhân cho quan thầy Trung Cộng .
Canh giử xóm làng.
Hởi cô bác, hởi anh chị ơi ! Nếu vị nào may mắn, có cuộc sống bình yên xin
đừng quên các chú lính nghĩa quân đang sống đời tàn phế . Xin đừng quên các chú
nghĩa quân đã lặng lẽ hy sinh để bảo vệ tự do, dân chủ cho dân tộc Việt Nạm Xin
đừng quên vợ con họ , bị bỏ lại sau lưng với cuộc đời đau khổ.
Nguyễn Thanh Thuỷ.
(Bài nầy được viết dựa vào những sự kiện có thật. Vì
sự an toàn của một số người còn kẹt lại, tác giả tạm thời không đề cập đến những
địa danh và tên người cần thiết trong bài nầy)
__._,_.___
22.4.13
Tháng Tư từ thuở tan hàng
Ngày xưa áo trắng học trò
Giờ đây áo trắng bên bờ đại dươngChung đôi sánh bước bên đường
Giờ đây hai kẻ tha hương chân trời
Xa rồi áo trắng em, tôi
Xa rồi áo trắng của thời học sinhBẩy mươi năm lẻ cuộc tình
Vẫn cùng em đợi bình minh trở về
Qua thời áo trắng tóc thề
Giờ đây áo trắng xa quê, xứ ngườiTóc em cũng bạc như tôi
Cả hai cùng tóc rối bời bạc phơ
Gửi về dĩ vãng xa mơ
Những hình ảnh đẹp quê xưa bên trờiMãi là vang bóng một thời
Chỉ còn hình ảnh hai người nhớ quê.
Vẫn cùng chung ước mơ về
Cỏ bồng lìa gốc, lìa quê xóm làngBảy lăm từ thuở tan hàng
Tình Yêu Nước Vẫn rực vàng như xưa.
Yêu Quê Hương mấy cho vừa ơi ai !!!!
Ngọc Bích17.4.13
Đi ra nước ngoài chứ không phải đi ngoài ra nước
chuyện được kể lại
CHUYỆN ĐỨC GIÁM MỤC
KONTUM
|
15.4.13
Tổ Quốc Ghi Công
Ngày 30 - 4:
Đây là những hình ảnh vô cùng thân thương mà hầu như đã lưu lại trong tim óc của
những người Việt Nam yêu Quê Hương Tổ Quốc
Mẹ Ơi, Nếu Con Về
- Mẹ ơi, nếu
nay con về quê cũ,
Sẽ thấy gì
ngoài một lũ Việt gian,
Luôn hung tàn
bạo ngược với dân Nam,
Lại hèn nhát
cắt giang san dâng giặc ?
Bao thế kỷ
chống kẻ thù phương Bắc,
Cha ông ta
hằng nếm mật nằm gai,
Có ngờ đâu
chỉ mấy chục năm dài,
Đất nước đã
mất vào tay Tàu đỏ.
- Dân tộc
Việt trải qua ngàn sóng gió,
Có khi nào
khốn khó thế này đâu.
Nếu con về
chứng kiến cảnh bể dâu,
Con sẽ phải
thét gào vì uất hận.
Con sẽ thấy,
từ sau ngày mạt vận,
Một quê hương
phá sản tận cội nguồn,
Một lũ người
bại hoại đến buồn nôn,
Một xã hội đã
chôn vùi nhân tính.
Trẻ chẳng
được dạy điều ngay lẽ chính,
Tóc chưa đầy,
hồn đã dính bùn đen.
Bậc cha ông
đầu độc tiếp con em,
Ba thế hệ
giong thuyền len bến ác.
Đám sài lang
khắc bạc,
Đạn lên nòng,
áp đặt xuống đầu dân,
Một chế độ
phi nhân,
Một guồng máy
rặt toàn quân khủng bố.
Con sẽ thấy
công an dàn nghẹt phố,
Chúng hăng
say đi bắt bớ dân lành.
Và chỉ vì
mảnh đất chúng rắp ranh,
Sẵn sàng giở
thói súc sanh của đảng.
Con sẽ thấy
những đường dây xuất cảng,
Mà món hàng,
thật cay đắng con ơi,
Là những
người gái nhỏ tuổi đôi mươi,
Thân xác bán,
nổi trôi gì cũng mặc.
Con sẽ thấy
bầy ranh con nứt mắt,
Tung tiền như
cây rắc lá rừng thu,
Trong khi dân
đỏ mắt kiếm từng xu,
Tương lai mãi
mịt mù như mộng ước.
Con sẽ thấy
những người dân yêu nước,
Chỉ vì lòng
căm phẫn trước ngoại bang,
Cất cao lời
bảo vệ mảnh giang san,
Mà bị chúng
đem bắt giam hàng loạt.
Con sẽ thấy
một quê nhà tan nát,
Bọn Tàu phù
ào ạt kéo nhau sang,
Rồi ngang
nhiên xây phố với dựng làng,
Cấm dân Việt
chàng ràng vô địa hạt.
Con cũng sẽ
ngậm ngùi nghe tiếng hát,
Tiếng tụng
kinh, tiếng lần hạt Mân côi,
Tiếng gông
cùm... từ ngục tối xa xôi,
Ngày đêm vẫn
liên hồi vang vọng lại.
Chúng to
miệng rêu rao câu hòa giải,
Nhưng thẳng
tay sát hại kẻ thù xưa,
Dù từ lâu họ
thất thế sa cơ,
Trơ trọi giữa
ván cờ tàn nghiệt ngã.
Trên xuống
dưới, toàn lưu manh dối trá,
Chốn làm
quan, bằng cấp giả ê hề,
Chỗ học hành,
cũng gian lận chán chê,
Khắp cả nước,
chỉ thấy "Nghè" với "Cống" !
Chẳng còn
chút mảy may nào hy vọng,
Khi bao lâu
giặc Cộng vẫn cầm quyền,
Khi dân mình
vẫn thống khổ triền miên,
Khi đất nước
còn xích xiềng nô lệ.
Con của Mẹ,
khoan trở về con nhé,
Vì quê mình
nước mắt sẽ còn rơi.
Đừng góp phần
nuôi sống lũ đười ươi,
Hãy tranh đấu
để đợi thời cơ tới.
Đừng ham danh
ham lợi,
Mà mắc tội
với non sông.
Cũng đừng
nghe chúng dụ dỗ xiêu lòng,
Về "du lịch"
hay vướng tròng "từ thiện".
Hãy nhớ đến
những đêm liều vượt biển,
Những kiếp
người tan biến dưới đại dương,
Những tiếng
than kêu cứu giữa đêm trường,
Những dòng lệ
đau thương còn lã chã.
- Nhưng thưa
Mẹ, nếu Trời làm phép lạ,
Cho quê hương
lại tỏa ánh Cờ Vàng,
Cho bốn vùng
hết sạch bóng sài lang,
Cho hạnh phúc
lại tràn như thác lũ,
Thì con sẽ
trở về thăm quê cũ,
Dù nhà mình
đà đổ nát xác xơ,
Dù bên song
chẳng ai đợi ai chờ,
Và mộ Mẹ đã
phai mờ nét chữ.
Mấy mươi năm
biệt xứ,
Tháng Tư về,
nỗi nhớ có nào nguôi.
Trần Văn Lương
Cali, đầu mùa Quốc
Hận, 4/2013
14.4.13
Tháng Tư ta sẽ cùng nhau trở về
Mà sao ngày tháng như là dài thêm
Ban ngày bên ấy như đêm
Tháng Tư lại chất chồng thêm nỗi buồn
Quê nhà trời phủ đầy sương
Qua bao năm lạnh lùng hơn thêm mà
Tháng tư năm ấy đã xa
Triệu người lưu xứ rời xa biển sầu
Xa Quê đã mấy mùa Ngâu
Người đi nhiều ngả làm đau đớn lòng.
Sầu thương bên đục bên trong
Phế hưng lớp lớp sóng lòng khôn nguôi.
Bài thơ lục bát gửi người
Tháng Tư này vẫn ngậm ngùi nhớ nhau
Mặc cho năm tháng qua mau
Hẹn nhau : Một tháng Tư sau cùng về
Trở về sau buổi chia ly
Gặp nhau để biết người đi đã về
Gặp nhau một buổi chiều kia
Chao ôi ! mừng tủi còn nghe linh hồn
Của bao nhiêu những người thương
Cùng về nối lại quãng đường ngày mưa
Niềm vui nói mấy cho vừa
Chan hòa trong nắng ban trưa thanh bình .
Ngọc Bích
12.4.13
Hỏi “bà bán nước chè” ...
Hỏi thăm “bà bán nước chè”,
“Bến Đò Rừng” cũ còn nghe sóng gầm?
Bà ở đó qua tháng năm,
Xót chăng vận nước thăng trầm nổi trôi?
Thánh Trần khuất bóng lâu rồi ,
Thủy triều đã xuống còn ngồi chi đây?
Gió rừng lay động cỏ cây,
Lòng tôi ray rứt vơi đầy biết không ?
Quê hương xa cách muôn trùng,
Xin cho tôi hỏi có không đường về.
Xứ người giá buốt buồn ghê!!!
Montréal, 10/4/2013
Viết tặng nữ sĩ Trần thị Lai Hồng, người thủ vai “Bà bán nước chè Bến Đò Rừng” trong hoạt nhạc cảnh “Hội Nghị Diên Hồng và trận Bạch Đằng Giang”, cung cấp dữ liệu thủy triều cho Hưng Đạo Đại Vương Trần Quốc Tuấn trong trận thủy chiến chống xâm lược Nguyên Mông từ phương bắc .
Thưa rằng :
Tôi không còn bán nước chèBến Đò Rừng chỉ còn nghe tiếng gầm
Của loài thú dữ từ.... năm
.....Rời quê, bỏ quán tôi hằng nổi trôi
Toàn dân căm hận lâu rồi
Vì loài ác thú cứ ngồi mãi đây
Núi rừng, sông biển cỏ cây
Đã nghe Lời nguyện vang đầy thinh không
Của người xa cách muôn trùng
Triệu người lưu xứ quyết tâm trở về
Chao ôi ! ngày đó vui ghê
Là ngày đất nước miền quê thanh bình
Ngọc Bích( họa nguyên vần bài thơ của cụ Tuệ Quang Tôn Thất Tuệ)
"Bà Bán Chè"
Kính Phúc Đáp
Thưa tôi hết bán
nước chè
Bến Đò Rừng vẫn
còn nghe sóng gầm
Đổi đời đã mấy
chục năm
Lìa nhà bỏ của
kẻ trầm người trôi
Đất đai nhà nước
thu rồi
Quán chè cũng
chiếm đành ngồi trơ đây
Giận bừng lửa
táp rừng cây
Sầu dâng tràn
biển hận đầy từng không
Mênh mang sóng
nước muôn trùng
Ngư dân gặp cướp
tầu không lối về
Xứ mình nghĩ đến
mà ghê.
Bùi Tiến
Subscribe to:
Posts (Atom)