17.11.08

Quả là một nỗi sầu vô tận



Lâu rồi , từ dạo vắng niềm vui
Ta đã mang theo nỗi ngậm ngùi
Những nhánh đời trôi , sông mấy ngả?
Nỗi buồn chỉ chảy một dòng xuôi

Xa quá quê ta tận cuối trời
Qua bao năm tháng đã dần trôi
Cõi buồn như dãy Trường Sơn đứng
Và biển Sầu đong mãi chẳng vơi

Ai níu được đâu chút nắng tàn
Cách chi ai giữ được thời gian
Lá xanh theo lá ...vàng rơi rụng
Hương nhạt phai và gió loãng tan

Ta trong khoảnh khắc hoàng hôn xuống
Lòng chợt bâng khuâng rất nhẹ nhàng
Tháng Tư dài nỗi sầu vô hạn
Khi chưa giải ngũ, chẳng tan hàng

Đã hiến dâng đời cho núi sông
Làø ta tha thiết giữ bên lòng
Của người lính cựu vòng hoa thắm
Gửi tới quê nhà , tạ tổ tông.

Ngọc Bích

Ngọc Bích

Người Đi Trong Cõi Nhớ

Người đi giữa buổi tiệc đang vui
Chén rượu tàn phai cũng ngậm ngùi
Chợt đến, rồi đi mang nỗi nhớ
Để lòng thu lạnh lẽo buông xuôi.

Quê xưa xa tít cuối chân trời
Thầm nhớ tình như phận nổi trôi
Nẻo cũ Sơn Tây sương buốt lạnh
Nhìn về cố quận mãi chơi vơi !

Bài thơ ghi lại nắng thu tàn
Chiếc lá vàng rơi giữa thế gian
Nhặt cánh thu sầu vào ký ức
Cho hồn thơ đậm chẳng hòa tan .

Vẫn biết tình đời như giấc mộng
Tựa vừng trăng sáng buổi thanh nhàng
Thăng trầm giữa tuổi đời lưu lạc
Nửa kiếp ly tan, nhớ họ hàng .

Tưởng rằng trọn nghĩa với non sông
Há để tình riêng đến cõi lòng
Xuân thắm bốn mùa hoa vẫn nở
Cội nguồn quê cũ Tổ cùng Tông .

Nguyên Hà

No comments: