Nhặt nắng vàng rơi chợt nhớ người
Thần giao cách cảm tự đôi nơi
Mùa xuân đọng lại trên làn tóc
Của kẻ phương xa cách khoảng đời
Có nguời thơ thẩn đếm mây trôi
Cùng nhớ nhau trong lặng le rồi
Gửi niềm nhung nhớ đến nhau thôi
Trong nỗi thương mong gửi đến người
Hai phương trời ấy đầy mây trắng
Nhớ đến nhau cùng nhặt nắng rơi
Ngọc Bích
No comments:
Post a Comment