19.11.08
Bên này chẳng có mưa ngâu
Đã qua rồi mấy mùa thu
Quê hương em vẫn mịt mù xa xăm
Chị Hằng cho gửi lời thăm:
Ở bên ấy mỗi đêm rằm có vui ?
Riêng em lòng vẫn ngậm ngùi
Gió thu gợi nhớ đến mùi hương cau
Lẫn mùi hoa bưởi hoa ngâu
Thơm hương bồ kết thoáng sau sân nhà
Hoàng hôn nắng đã xế tà
Bâng khuâng nỗi nhớ rất xa lối về
Đưa tay ngắt nhánh hoa lê
Hồn quê lãng đãng lời thề năm xưa
Chiều thu này dưới gió mưa
Nhớ anh gửi những vần thơ bớt sầu
Bên này chẳng có mưa Ngâu
Cớ sao mà những giọt sầu vẫn rơi
Chỉ là ao ước mà thôi
Bao giờ mây trắng trên trời lại bay
Để em được nắm bàn tay
Nụ hôn trao cũng ngất ngây bàng hoàng
Nép bên anh rất diụ dàng
Áo bay quấn bước chân chàng song song
Hồn thiêng sông núi sẽ cùng
Mở vòng tay rộng đón mừng đôi ta.
Ngọc Bích
Chỉ còn lại đôi ta
Mưa rất nhẹ , khu rừng xao xuyến gió
Trời vàng thu cho lá úa hoen sầu
Người yêu nhau nào biết bởi vì đâu
Khi đang yêu lòng chỉ hướng về nhau
Tình rất đẹp dưới trời màu tím ngắt
Màu mắt nâu in bóng mắt nâu thêm
Khi bên nhau là giây phút thần tiên
Vì tình yêu tha thiết quá êm đềm
Em mơ ước mối tình chân thật đó
Xin đừng để tình yêu làm đau khỗ
Xin được yêu và mãi được yêu thêm
Khi yêu anh và khi được vì em
Anh xóa hết cả những hình bóng cũ
Bởi vì em và cả những ngày qua...
Để mai đây khi bóng xế trăng tà
Chỉ còn lại hai ta trong vũ trụ
Ngọc Bích
Bây giờ.
Cho anh xin một nụ cười
Một tình yêu thực với lời thương yêu
Chứ đừng lệ ứa một chiều
Bên quan tài lạnh với nhiều xót thương
Cho anh xin cánh môi hường
Khi đôi mắt biếc, khi đường chung đôi
Chứ đừng thương nhớ bằng lời
Khóc anh khi đã xa rời thế gian
Cho anh một đóa hoa tươi
Khi anh còn dưới cõi đời ấm êm
Chứ đừng hoa phủ đầy thềm
Hoa trên mồ có nói lên được thì...
Đời còn có nghĩa lý gì?
Ngàn bông hoa nói được chi tiếng lòng
Bây giờ cho một đóa hồng
Còn hơn cho cả triệu vòng hoa tang.
Ngọc Bích
Có hai chiếc bóng
Mơ ngày tao ngộ tương phùng
Niềm mơ ước nhỏ của lòng người xa
Rồi hoàng hôn lại chiều tà
Nỗi buồn theo bóng mây qua những chiều
Thả hồn bay bổng cánh diều
Nhẹ rơi trong nắng với nhiều yêu thương
Một mai chiếc bóng bên đường
Lung linh mờ nhạt trong sương mong chờ
Đợi chờ chiếc bóng người mơ
Bóng in lồng bóng đường mờ rêu xanh
Bóng em quyện với hình anh
Cả hai chiếc bóng bay nhanh về trời
Bóng bay xa tít mù khơi
Mà người ôm mộng vẫn ngồi cô đơn
Ngọc Bích
Còn nửa vầng trăng.
Ngày tháng phù du giữa cuộc đời
Mai này muôn dặm dẫu xa xôi
Rồi ra có lúc người bên ấy
Xao xuyến khi lòng nghĩ đến tôi?
Mây lững lờ bay ở góc trời
Như ngày người ấy đến cùng tôi
Chao ôi ! cũng một đêm trăng sáng
Người đến đây rồi...trăng của tôi.
Nửa mảnh trăng treo tận đỉnh đồi
Nửa vầng trăng sáng của riêng tôi
Cùng im lặng dưới trăng song sóùng
Chàng với tôi chung một góc trời
Đêm nay trăng lại sáng trên đồi
Trăng vẫn như xưa chỉ thiếu người
Nửa vầng trăng cũ treo trong mộng
...Còn nửa vầng trăng với... một người
Cùng nhặt nắng rơi
Nhặt nắng vàng rơi chợt nhớ người
Thần giao cách cảm tự đôi nơi
Mùa xuân đọng lại trên làn tóc
Của kẻ phương xa cách khoảng đời
Có nguời thơ thẩn đếm mây trôi
Cùng nhớ nhau trong lặng le rồi
Gửi niềm nhung nhớ đến nhau thôi
Trong nỗi thương mong gửi đến người
Hai phương trời ấy đầy mây trắng
Nhớ đến nhau cùng nhặt nắng rơi
Ngọc Bích
18.11.08
Ao ước từng đêm mãi có nhau
Xin hãy yêu nhau bởi chúng mình
Tuổi đời theo gió cuốn qua nhanh
Thời gian còn dược bao lâu nữa
Mà chẳng thương nhau hết cuộc tình
Ao ước từng đêm mãi có nhau
Kề vai, tựa má, chụm đôi đầu
Kẻo rồi mai nếu mình xa cách
Thì chẳng sao còn có được nhau
Anh ơi ! xích lại chút cho gần
Quỳnh nở ngoài hiên bát ngát xuân
Em rót mời anh ly rượu ngọt
Kià trăng ! vầng sáng rụng ngoài sân
Ngọc Bích
Cho giây phút lãng quên đời
Vì đâu mà dạ cứ thương
Cứ day dứt cứ vấn vương tơ lòng
Khi yêu thơ rất thủy chung
Tôi và anh rất thực lòng vì nhau
Biết rằng có chắc gì đâu
Hôm nay và cả mai sau mà chờ?
Vào thu đời chỉ toàn mơ
Mùa đông qua những bài thơ nồng nàn
Cho mùa xuân nắng dần sang
Cho hè rực rỡ khi chàng bên tôi
Cho giây phút lãng quên đời
Khi tình yêu đến bên tôi bên chàng
Cho rằng dẫu đổi ngàn vàng
Không bằng giây phút khi chàng bên tôi
Ngàn bài thơ dưới khung trời
Dệt tơ ươm mộng khi trời vào thu..
Cho đời và cõi phù du
Còn thơm đến cả thiên thu cuộc tình .
Ngọc Bích
17.11.08
Quả là một nỗi sầu vô tận
Lâu rồi , từ dạo vắng niềm vui
Ta đã mang theo nỗi ngậm ngùi
Những nhánh đời trôi , sông mấy ngả?
Nỗi buồn chỉ chảy một dòng xuôi
Xa quá quê ta tận cuối trời
Qua bao năm tháng đã dần trôi
Cõi buồn như dãy Trường Sơn đứng
Và biển Sầu đong mãi chẳng vơi
Ai níu được đâu chút nắng tàn
Cách chi ai giữ được thời gian
Lá xanh theo lá ...vàng rơi rụng
Hương nhạt phai và gió loãng tan
Ta trong khoảnh khắc hoàng hôn xuống
Lòng chợt bâng khuâng rất nhẹ nhàng
Tháng Tư dài nỗi sầu vô hạn
Khi chưa giải ngũ, chẳng tan hàng
Đã hiến dâng đời cho núi sông
Làø ta tha thiết giữ bên lòng
Của người lính cựu vòng hoa thắm
Gửi tới quê nhà , tạ tổ tông.
Ngọc Bích
Ngọc Bích
Người Đi Trong Cõi Nhớ
Người đi giữa buổi tiệc đang vui
Chén rượu tàn phai cũng ngậm ngùi
Chợt đến, rồi đi mang nỗi nhớ
Để lòng thu lạnh lẽo buông xuôi.
Quê xưa xa tít cuối chân trời
Thầm nhớ tình như phận nổi trôi
Nẻo cũ Sơn Tây sương buốt lạnh
Nhìn về cố quận mãi chơi vơi !
Bài thơ ghi lại nắng thu tàn
Chiếc lá vàng rơi giữa thế gian
Nhặt cánh thu sầu vào ký ức
Cho hồn thơ đậm chẳng hòa tan .
Vẫn biết tình đời như giấc mộng
Tựa vừng trăng sáng buổi thanh nhàng
Thăng trầm giữa tuổi đời lưu lạc
Nửa kiếp ly tan, nhớ họ hàng .
Tưởng rằng trọn nghĩa với non sông
Há để tình riêng đến cõi lòng
Xuân thắm bốn mùa hoa vẫn nở
Cội nguồn quê cũ Tổ cùng Tông .
Nguyên Hà
Thả ta vào cõi
Tơ chùng theo mỗi ngón tay
Nhẹ nâng phím mộng cho đầy hồn nghiêng
Nửa khuya trăng dãi bên thềm
Đàn ta nhỏ giọt độc huyền bâng khuâng
Thỏang trong gió nhẹ gieo vần
Âm vang những nhịp xa dần vàng phai
Một đêm nao đến bên người
Nhẹ nhàng những sợi tơ trời trong đêm
Đưa tay vuốt mái tóc mềm
Cùng hương hoa bưởi êm đềm vào thu
Thả hồn phiêu lãng phù du
Thả ta vào với thiên thu cuộc tình
Chợt nghe cuối nẻo hành trình
Ta còn lẽo đẽo một mình sớm trưa.
Một mình cả những tiễn đưa
Một mình trong cõi sống thừa đơn côi
Ngọc Bích
13.11.08
Thời gian
Tuổi thơ bay cũng đã mù mịt xa
Thời em còn tuổi học trò
Ngày xanh em để trôi hờ hững qua
Thế rồi năm tháng phôi pha
Tuổi thơ ngày ấy đã xa vút mờ
Thoáng mùi hương bưởi thơm tho
Biết tìm tuổi nhỏ bây giờ nơi đâu?
Trường xưa mái ngói, bàn nâu
Đã phai bạc hẳn sắc màu ngày xưa ?
Nhớ từng chung nón che mưa
Đạp xe qua ngõ ngày vừa thu sang
Bên nhau những buổi xếp hàng
Xôn xao trong nắng thu vàng dáng em
Khai trường một sáng êm đềm
Cổng trường áo trắng môi mềm ô mai
Nắng hanh phủ tóc mây dài
Mộng vàng ấp ủ mơ phai tuổi vàng
Sáng nay trở gió thu sang
Cho lòng viễn xứ bàng hoàng nhớ quê
Mây mờ che khuất nẻo về
Bạc phơ cả mái tóc thề em tôi
Đã là mấy chục năm rồi
Mà sao vẫn cứ bồi hồi mỗi thu
Mây bay trong cõi phù du
Tuổi thơ bay cũng đã mù mịt xa.
Ngọc Bích
HOANG VU
Ta từ lạc lối đam mê
Đường đi chẳng nhớ, lối về cũng quên
Chỉ còn một nẻo là em
Ngẩn ngơ gió gác, trăng thềm với thơ.
Ta từ xuân hẹn, thu chờ
Em ra đứng đợi bên bờ Tương giang
Sầu hoen má thắm võ vàng
Quạnh hiu cõi nhớ, muộn màng sương pha.
Ta từ vỡ mộng phồn hoa
Đỉnh sầu chất ngất, nhạt nhòa chân thân.
Dẫu ta mỏi bước phong trần
Trong hoang vu cũng muôn phần có em.
DƯƠNG QUÂN
13-11-2008 Tampa FL
Một mai xa chốn bụi trần
Họa vần theo thơ của Dương Quân
Đường chiều em với cơn mê
Anh trong nỗi nhớ chưa hề lãng quên
Và hình như mãi riêng em
Hồn thu lãng đãng đắm chìm trong thơ
Đường chiều và những mong chờ
Thả trôi mộng ước ven bờ tràng giang
Nhớ nhau trong tuổi thu vàng
Dễ chi gió núi mây ngàn phôi pha ?
Đường chiều một giấc mơ hoa:
Trong tay nhau bước đi và... rất thân
Rồi mai xa chốn bụi trần
Trong làn hương nhẹ tan dần... bóng em
Ngọc Bích
Subscribe to:
Posts (Atom)