Hôm xưa người ấy tặng ta
Chậu lan
vàng những cánh hoa thay lời
Thì thầm
nói với nhau thôi
Cứ xin mãi
được buồn vui với tình
Bảy mươi
năm lẻ chúng mình
Yêu thơ lục
bát và tình quê hương
Gặp nhau
duyên nợ lẽ thường
Đi bên nhau
một đoạn đường cuối thu
Mai này
trong cõi phù du
Đố ai đốt
được tâm tư ai nào ?
Đong mưa, đựng
gió vào bao ?
Cũng đừng ,
chớ hỏi vì sao yêu người !
Dưới trần
biết bao nhiêu người
Cớ sao lại
chỉ yêu tôi hỡi nàng ?( chàng )
Biết yêu nhau
đã muộn màng
Đến trong
ngang trái muôn vàn lý do
Tình
yêu đến thật bất ngờ
Trong thơ...
tình đến bây giờ mới yêu.
Ngọc Bích
No comments:
Post a Comment