Những viên đạn mã tử ngày đưa tiễn anh 7- July- 2002
Em về quê hương ngày cũ của anh
Em và tảng đá trong sân nhà
Em ngồi đếm những vì sao
Mà xa xôi quá nên nào thấy nhau
Chỉ còn chất ngất niềm đau
Xa nhau nên nhớ ,em sầu đếm sao
Phải chi trời ...chớ có cao
Để em với một ngôi sao tặng người
Thế rôi sao lặn, mây trôii
Một ngôi sao sáng nhất đời...là anh
Ngôi sao sáng của trời xanh
Riêng em nỗi nhớ về anh ngút ngàn
Ngọc Bích
No comments:
Post a Comment