27.4.12

Bây giờ

Cho anh xin một nụ cười
Một tình yêu thực với lời thương yêu
Chứ đừng lệ ứa một chiều
Bên quan tài lạnh với nhiều xót thương

Cho anh xin cánh môi hường
Khi đôi mắt biếc, khi đường chung đôi
Chứ đừng thương nhớ bằng lời
Khóc anh khi đã xa rời thế gian

Cho anh một đóa hoa tươi
Khi anh còn dưới cõi đời ấm êm
Chứ đừng hoa phủ đầy thềm
Hoa trên mồ có nói lên được thì...

Đời còn có nghĩa lý gì?
Ngàn bông hoa nói được chi tiếng lòng
Bây giờ cho một đóa hồng
Còn hơn cho cả triệu vòng hoa tang.
                             Ngọc Bích

Thời gian qua rất hững hờ

Yêu anh  là bởi em yêu
Xin anh đừng hỏi ít, nhiều làm chi
Yêu anh không đắn đo gì
Cũng đừng, chớ hỏi yêu vì cớ sao


Hoặc là yêu tự khi nào
Bỗng dưng lòng thấy ngọt ngào mới hay
Yêu anh,tình rất đắm say
Khi yêu là sống những ngày trong mơ


Thời gian qua rất hững hố
Cùng em chung bước bên bờ song đôi
Bên nhau nói chẳng cạn lời
Đường tình ai biết xa vời bao nhiêu


Chỉ xin anh hiểu một điều
Rằng yêu anh đến xế chiều chưa thôi.
Một mai mưa nắng quê người
Biết rằng anh vẫn cuối trời cùng em ???
                            Ngọc Bích

21.4.12

Chỉ Nhớ Em là Em Thôi


Bên rào hoa vẫn đầy hoa
Xin anh chỉ nhớ em là em thôi
Bao nhiêu hoa nở dưới trời
Chỉ riêng em,chỉ một người yêu anh
Ngọc Bích








Quê Hương nỗi nhớ

Nhớ quê, gọi nhỏ anh ơi !

Trong thinh không chẳng một lời đáp sang

Thẫn thờ nhặt chiếc lá vàng

Nhờ thư lá chuyển tin sang đến người

Thả vào cõi nhớ vườn tôi

Lá vèo theo gió cuối trời bao la

Biết rằng ở một nơi xa

Quê hương có kẻ nhạt nhòa lệ rơi

Chỉ là mơ mộng mà thôi

Chỉ là một phút bồi hồi nhớ quê

Để mà mơ ước ngày về

Của người với cả hồn quê chút tình

Phải đâu là chỉ riêng mình

Mà là lòng kẻ chung tình xa xăm

Lửng lơ treo ánh trăng rằm

Mái đình cong vút tháng năm đợi chờ

Những hình ảnh đẹp trong thơ

Quê hương tôi đó bên bờ đại dương

Chỉ là nỗi nhớ bình thường

Của tôi, một kẻ tha hương mơ về

ViệtNam nơi ấy là Quê

Vẫn mơ , vẫn nhớ đường về gần thôi

Ngọc Bích

Niềm nhớ khôn nguôi

Chiều mưa sớm nắng còn đây

Mà người di tản giờ đây chẳng còn

Dù cho Sông Cạn Đá Mòn

Lòng người lữ thứ mãi còn thương quê

Một mai hẹn sẽ trở về

Qua bao mưa nắng não nề càng thêm

Đêm nay là đã bao đêm

Chưa vơi nỗi nhớ niềm tin vô cùng

Chẳng vui vì vẫn trong lòng

Bánh ngon kẹo ngọt người đông bạn nhiều

Thế mà buồn biết bao nhiêu

Nhất là về lúc ban chiều, ban khuya

Ngọc Bích

Ai đã nguôi quên ngày Quốc hận

Lâu rồi , ta đánh mất niềm vui
Chia sớt cùng ai những ngậm ngùi
Thử hỏi tháng Tư ngày quốc hận
Nỗi buồn ai đã phút nào nguôi ?
Từ độ xa Quê sống đọa đầy
Ngút ngàn oán hận chất quanh đây
Quê người đã mấy vì sao rụng
Mà trí anh hùng há đổi thay!
Triệu người lưu xứ một tâm can
Lấp cạn sông sầu , núi hận tan
Ta về : biển lặnghoàng hôn xuống
Cờ vàng lấp lánh ánh trăng loang
Là lúc quê hương tàn khói lửa
Đường về thôn vẳng tiếng ca vang
Tháng Tư chẳng thể nguơi sầu hận
Ta về …dành lấy lại giang san.
Ngọc Bích

1.4.12

Về đâu mái tóc người thương


Ngọc Thủy và những ngày tháng chống chọi với thần bệnh.
Ngọc Thủy ơi !
Đó là lời thân tình mà tôi thường nói với em, chứ không phải là..." ngọc Thủy thương mến , hay Ngọc Thủy vô cùng thân thương...v.v và v.v.
Sống ở San Jose và sinh hoạt chung với Ngọc Thủy qua rất nhiều giai đoạn và nhiều kỷ niệm vui buồn, kể cả có những lúc chị em tội thường tán gẫu với nhau về một chuyện gì đó, rồi chúng tôi cũng có những bất đồng ý kiến, lôi thôi đến độ chị em tôi phản đối nhau kịch liệt , nhưng rồi vì tình cảm ràng buộc , chúng tôi lại vẫn vui vẻ và thương yêu nhau. vì Ngọc Thủy ở giữa cái lứa tuổi của người em út và người con lớn của tôi nên mọi chuyện rồi cũng qua đi... qua đi ...OK.
Với chị em chúng tôi thì Ngọc Thủy bao giờ cũng là cô em út dễ thương , hoạt bát và tình cảm nên Khi nghe em báo tin là em phải chống chọi với bịnh ung thư quái ác thì tôi rất buồn và lo cho em.
Không những chỉ mình tôi mà còn rất nhiều bạn bè thân tình khác của Ngọc Thủy như các chị Mã Phương Liễu, Cao Ánh Nguyệt, Thu Nga, Đồng Thảo,Lyly Huệ, Minh Nguyệt, Kim Thịnh, Kiều Loan, Kim Oanh, Kim Trung, Helene Hồng, Quế Hương , Phương Nam, Bích Loan( KIm hay Kiều Đông Phương) , Thy Thy, Ái Lan, chị Hoàng Anh Tuấn,cô Liên Huỳnh ,anh Bùi Thanh Tùng, anh chị Hải Phương là những người gần gũi với Ngọc Thủy ra lại còn có thêm cả các đàn chị lớn tuổi hơn như chị Lê Văn Cao, chị họa sĩ Trương thị Thịnh , Vũ thị Ngà, chị Kim Tín, anh Thanh Thương Hoàng& Lê Diễm đều rất có cảm tình và thương mến cô em gái Ngọc Thủy.
Tấm hình này tôi chụp cho Ngọc Thủy tôi rất lấy làm ưng ý và nhất là trong buổi chiếu nay mưa ơi là mưa , một buổi chiều buồn ghê đi....thế mà khi nghe điện thoại reo vang và nghe tiếng Ngọc Thủy ở bên kia đầu máy lòng tôi vui chi lạ .
Vui vì được chính em báo tin là em đã được Kiều Loan đón em về từ bệnh viện Stanford sau một ca mổ , em đã về bình an.
Thế là coi như em đã thoát hiểm.
Như thế có nghĩa là em đã nhận được từ thượng đế một ơn cứu giúp, từ những bác sĩ , y tá và bệnh viện một ân tình, sự tận tụy , lòng từ tâm trong tình nhân loại.Gia đình Ngọc Thủy và hầu hết bè bạn là những người thương mến em đều vui mừng hoan hỷ nghe được tin lành này của em
Ngọc Thủy ơi !
Chị cũng như tất cả mọi người đều chúc mừng em...người về từ trận chiến mà em là kẻ chiến thắng thần bệnh , thắng trong sự mong đợi và cầu chúc của chung tất cả những người thân em nhỉ !
Để rồi từ giờ trở đi thì em sẽ phải có bổn phận như sau nè :
A....Giữ gìn sức khỏe, yêu đời để sống vui sống khỏe !
B....Phải yêu đời , yêu người và nhất là phải yêu những người đã yêu mình hén em !
C....Cân thì phải ráng làm cho xuống nhưng tóc thì phải ráng cho mọc lên lè lẹ nhen em !
D....Điều này thì phải hiểu rằng ai ai cũng cầu mong cho em luôn được an vui và hạnh phúc nghe Ngọc Thủy .
Thôi chắc chỉ nói bấy nhiêu đó là đủ những điều mà chị và ai ai cũng đồng ý mí nhau rồi em nhỉ
Ngoài những tên của bè bạn thân quen mà chị nêu tên trên ra chắc chắn rằng em còn có một số những người cũng thương mến em nữa mà chị chưa hoặc không được biết tên thì hẳn rằng họ cũng rất vui mừng khi nghe tin em đã chiến thắng mà trở về an toàn từ nay em nhỉ ?
Tớ đi ngủ đây . Chị em mình ' thì thầm trên net mí nhau như thế là đủ rồi em nhỉ ? Chỉ.....mấy chục đứa mình thôi nhé !
Gái Quê