Nhớ quê, gọi nhỏ anh ơi !
Trong thinh không chẳng một lời đáp sang
Thẫn thờ nhặt chiếc lá vàng
Nhờ thư lá chuyển tin sang đến người
Thả vào cõi nhớ vườn tôi
Lá vèo theo gió cuối trời bao la
Biết rằng ở một nơi xa
Quê hương có kẻ nhạt nhòa lệ rơi
Chỉ là mơ mộng mà thôi
Chỉ là một phút bồi hồi nhớ quê
Để mà mơ ước ngày về
Của người với cả hồn quê chút tình
Phải đâu là chỉ riêng mình
Mà là lòng kẻ chung tình xa xăm
Lửng lơ treo ánh trăng rằm
Mái đình cong vút tháng năm đợi chờ
Những hình ảnh đẹp trong thơ
Quê hương tôi đó bên bờ đại dương
Chỉ là nỗi nhớ bình thường
Của tôi, một kẻ tha hương mơ về
Việt
Vẫn mơ , vẫn nhớ đường về gần thôi
Ngọc Bích
No comments:
Post a Comment