27.5.11

Thơ say




Chén vui xin lại rót đầy
Chén buồn ta uống cuồng quay đất trời
Uống đi anh! Chén em mời
Xin anh cạn nốt kẻo trời tối mau



Chén vui nối tiếp chén sầu
Dành riêng em, chén thương đau một mình
Mời anh đây chén chung tình
Lại thêm chén nữa cho mình dễ quên



Nghiêng chai rót rất êm đềm
Rượu ngon anh ạ ! uống mềm môi ơi!
Uống cho mình, uống cho đời
Uống xong đất thấp mà trời vẫn cao?



Ồ hay! Mới lạ lùng sao?
Chén kia mới cạn mà sao đã đầy?
Phải chăng mình đã…đã say
Lại còn nguyên một chén này nữa chi?



NgọcBich

No comments: