28.5.11

Để Nam Bắc chẳng còn xa




Cành hoa bẻ trộm bên rào
Tặng em cái buổi trưa nào em sang
Ước gì dừng cánh thời gian
Để Nam Bắc chẳng muôn ngàn dặm xa


Cái hôm đưa em cành hoa
Tay cầm tay đã biết xa nhau rồi
Trên trời mây trắng cứ trôii
Hôn em thì cũng chỉ...tôi thêm buồn



Phải chăng chớp biển mưa nguồn
Cũng chưa xánh nổi nỗi buồn trong tôi
Phi trường hôm ấy đông người
Phi cơ cất cánh... tôi ngồi lại đây


Uớc gì tôi hóa sợi giây
Buộc phi cơ lại một ngày cho tôi
Để tôi buộc chặt lấy người
Tôi ôm em mãi chẳng rời vòng tay

Ngọc Bích

Chẳng phôi pha


Một buổi chiều êm khi ta trở lại
Nơi ta từng đã sống những ban mai
Ôi Ta buồn , ta thất vọng khôn nguôi
Vẫn cảnh cũ ,ta hỏi lòng có phải ?

Cảnh đổi thay ,dù đẹp đẽ, khang trang
Ta cũng vẫn ngẩn ngơ như mất mát
Chẳng làm sao cháp nhặt lại trong đầu
Những linh hồn trong cảnh cũ đi đâu ?

Những báu vật của quãng đời lúc trẻ
Khi ta đi :Ôi! tất cả còn ... như thế
Nay ta về : Ôi! mất chả còn chi
Và những người thân mến đã ra đi

Ta đứng lại trái tim mòn héo hắt
Tìm gặp lại những mảnh đời chân thật
Những cảnh xua sầu chất ngất trong lòng
Còn lại gì trong hưu hắt thinh không

Dẫu sông núi chẳng có gì ngăn cách
Mà cảm thấy ta vẫn là lữ khách
Không bao giờ tìm lại được quê hương
Còn vẹn toàn hình ảnh những người thương

Và tình ý ngày xưa không mất mát
Ta giữ mãi cho đến giờ nhắm mắt
Cho những ngày êm ấm chẳng phôi pha
Để vẫn còn hình ảnh đẹp trong ta

Để quê hương nơi ấy vẫn chan hòa
Trong ký ức một ngôi nhà kỷ niệm
Ta đã từng âu yếm giữ trong kho
Mà Thượng đế ban cho làm vốn liếng !

Ngọc Bích

27.5.11

Thơ say




Chén vui xin lại rót đầy
Chén buồn ta uống cuồng quay đất trời
Uống đi anh! Chén em mời
Xin anh cạn nốt kẻo trời tối mau



Chén vui nối tiếp chén sầu
Dành riêng em, chén thương đau một mình
Mời anh đây chén chung tình
Lại thêm chén nữa cho mình dễ quên



Nghiêng chai rót rất êm đềm
Rượu ngon anh ạ ! uống mềm môi ơi!
Uống cho mình, uống cho đời
Uống xong đất thấp mà trời vẫn cao?



Ồ hay! Mới lạ lùng sao?
Chén kia mới cạn mà sao đã đầy?
Phải chăng mình đã…đã say
Lại còn nguyên một chén này nữa chi?



NgọcBich

1. Rồi Từ Ðây Nhé







1. Rồi Từ Ðây Nhé

Tuổi đã vào thu, góp với đời
Tuổi vàng cuộc sống lững lờ trôi
......
Tuổi đời tăng mãi trong thầm lặng
Tuổi đá vàng phai đã một thời

Trời đã vào thu mộng úa vàng
Trời đầy mây trắng cõi mênh mang
Trời đem nhuộm tím mây trong nắng
Trời nhớ thương nên lá rụng vàng

Xuân đến em còn rất trẻ thơ
Hè sang em bảo tuổi mong chờ
Thu về em thấy vàng nhung nhớ
Đông nhẹ đang rơi chậm hững hờ

Để mỗi mùa qua lại cứ thêm
Khói nhạt sương bay mé cuối thềm
Rồi từ đây nhé thời gian đã
Qua vội vàng ôi khó kiếm tìm

Xin người thôi hãy giữ trong tim
Xuân biếc ,hè xanh vút cánh chim
Thu vàng quê cũ còn trong mộng
Đông hững hờ qua rất lắng chìm

Vẫn còn hồi hộp con tim
Vẫn mơ, vẫn nhớ trong tiềm thức ta
Quê hương dù rất mù xa
Vẫn in đậm nét trong ta trong người.
Ngọc Bích




26.5.11

Đám cưới đầu xuân

Nhóm bạn Trưng Vương Nam Cali

Nhóm bạn Trưng Vương Bắc Cali và ban Mây Ngàn Phương



Tất cả nhóm bạn của Phương Nam tại Bắc và Nam Cali cùng chung vui trong đám cưới của hai cháu Nguyễn H0àng Kỳ và Tố Linh ngày 19- tháng 3- 2011













Ngày Tết trong gia đình


Lê Mai Lan và Vinh hai cháu ngoại nhỏ nhất






Và cháu ngoại nhỏ nhất Vincent Lê


Cháu ngoại lớn nhất Ngô Bảo Phúc


Gia đình cô Mai
Một vài hình ảnh ghi vội qua dịp Tết mà các con cháu góp mặt để cgu1c mừng tuổi bà















Mặc cho mưa với mây bay kín trời







Tự nhiên mây thấp xuống gần
Gió ơi là gió! Chắc gần sắp mưa ?
Mây giăng thật thấp lạ chưa
Tay trong tay chúng mình vừa gặp nhau


Ngoài trời những hạt rơi mau
Nghe như lời kẻ yêu nhau thì thầm
Bên hiên em đứng tần ngần
Mưa từng hạt đọng ướt dần tóc em




Cúi đầu chân nhẹ bước nghiêng
Đi trong mưa ướt ven thềm cùng ai
Cơn mưa như chẳng kéo dài
Để em được mãi cùng người trong mưa


Bên nhau mưa bỗng dư thừa
Dèm mi chớp nhẹ giọt vừa mặn cay
Ước gì như mãi hôm nay
Mặc cho mây với mưa bay kín trời



Ngọc Bích

Về Lại Vườn Xưa

Từ một nơi xa tắp mịt mờ
Em về thăm lại mái nhà xưa
Ra đi từ thuở còn xanh tóc
Từ thuở đang mùa đẫm gió mưa





Về lại vườn xưa , đứng một mình
Nhìn chiều đang xuống ,nắng phai xanh
Đây cây trứng cá, căn nhà cũ
Đây lúc em buồn lệ ưá nhanh





Thềm cũ còn đây, ngưỡng cửa mòn
Thời gian qua tựa nắng đầu non
Tìm đâu thấy những người năm trước
Ôi những người xưa! Biết mất còn?





Hình như .. .. tiếng guốc vẫn khua dòn
Qua quãng đường xưa dấu vết mòn
Miên man niềm nhớ còn tươi thắm
Mà bỗng nghe lòng chợt héo hon


Ngọc Bích









Vàng rơi nghẹn lòng




Caâu thô vaø tuoåi thô toâi


Töø ngoâi ñình cuoái laøng thôøi xa xöa


Noàng naøn Hueá nhöõng ngaøy möa


EÂm ñeàm Haø noäi daï thöa ngoït ngaøo



Saøi goøn möa naéng xoân xao


Thuôû gaàn beân meï,thuôû naøo xa queâ


Thaû hoàn theo vôùi thô veàà


Caùnh dieàu loäng gioù ven ñeâ moät thôøi



Thô bay goùc bieån chaân trôøi


Hoàn queâ vaãn ñaäu tim ngöôøi xa xoâi


Vaø thô coøn mai beân toâi


ÔÂi! caâu luïc baùt vaøng rôi ngheïn loøng


Ngọc Bích

25.5.11

Vạt nắng phai



Anh ạ ! mai đây lúc trở về

Qua đò, qua những bến sông quê

Bên ngôi chùa cổ thời thơ ấu

Sầu phủ sân rêu ngập lối về



Em đã về thăm lại chốn xưa


Dừng chân bên quán trú cơn mưa

Ngẩn ngơ nhìn cánh bèo trôi giạt

Lòng bỗng nghe chùng tiếng võng đưa



Em đã trở về tự chốn xa


Đường xưa đã vắng chuyến xe qua

Nhà xưa, ngõ cũ sầu man mác

Đâu mái trường trong nắng nhạt nhòa


Đã vắng xa rồi những bóng ai

Tha hương qua những tháng năm dài

Về đây sau những ngày xa cách

Tìm chút ân tình vạt nắng phai


Ngọc Bích

24.5.11

Nhạt nhòa mưa rơi



Trời vừa gió lại thêm mưa


San Jose cũng như vừa buồn thêm


Viết câu lục bát êm đềm


Cài lên hoa tím bên thềm đầy hoa



Anh trong hương khói nhạt nhòa


Em dưng dưng lệ lòng da diết buồn


Ngoài trời mây xám mờ vương


Hoa bay còn thoảng mùi hương nơi này



Gương xưa lược cũ còn đây


Soi gương tìm bóng anh ngày hôm qua


Đưa tay vuốt sợi tóc xòa


Sợi thương , sợi nhớ nhạt nhòa mưa rơi



Thì thầm gọi nhỏ anh ơi !


Vắng anh buồn nhất khi trời đổ mưa


Nhớ vòng tay ấm ngày xưa


Bỗng dưng đôi mắt hoen mờ nhớ anh.



Ngọc Bích