Tặng em cái buổi trưa nào em sang
Ước gì dừng cánh thời gian
Để Nam Bắc chẳng muôn ngàn dặm xa
Cái hôm đưa em cành hoa
Tay cầm tay đã biết xa nhau rồi
Trên trời mây trắng cứ trôii
Hôn em thì cũng chỉ...tôi thêm buồn
Phải chăng chớp biển mưa nguồn
Cũng chưa xánh nổi nỗi buồn trong tôi
Phi trường hôm ấy đông người
Phi cơ cất cánh... tôi ngồi lại đây
Uớc gì tôi hóa sợi giây
Buộc phi cơ lại một ngày cho tôi
Để tôi buộc chặt lấy người
Tôi ôm em mãi chẳng rời vòng tay
Ngọc Bích