Nhe nhàng sợi tóc buông lơi
Bên nhau năm tháng như mơ
Mà xa nhau, vẫn chẳng ngờ xa nhau.
Người đi rồi, biết vì đâu
Để người ở lại với sầu thiên thu
Thế rồi trong cõi phù du
Trong niềm thương nhớ vẩn vơ vì người
Một mai ngấn lệ dần vơi
Người còn lại dưới khung trời tím mây
Thế rồi sợi tóc thôi bay
Lòa xòa bên má, tóc mây rối bời
Nhẹ nhàng sợi tóc buông lơi
Ngậm ngùi nỗi nhớ thầm trôi vào hồn
Một mai trên bến sông buồn
Người còn lạị sẽ lệ tuôn nhớ... người.
Người đi ... đã mấy thu rồi
Để người ở lại một đời ...nhớ thôi
Ngọc Bích
No comments:
Post a Comment