Theo bóng ngày qua thoáng nhẹ bay
Lãng đãng sương sa thấp hướng này
Trời thu cả khối sầu man mác
Phủ kín chiều nay khoảng trống đầy
Những buổi chiều khi nắng rất vơi
Cà phê tách cạn lại đầy thôi
Làm sao níu cánh thời gian lại ?
Để được cùng đi nốt quãng đời.
Nẻo đường nào đã bước chung đôi
Từ một nơi xa góc cuối trời
Nếu đốt biết bao nhiêu bó đuốc
Phỏng có tìm đâu được bóng người?
Cho nên ao ước thế mà thôi
Tất cả dành riêng chỉ một người
Trong cõi bao la và mãi mãi
Thời gian đôi cánh có ngừng trôi?
Ngọc Bích