28.10.09

Làm sao níu cánh thời gian lại?



Theo bóng ngày qua thoáng nhẹ bay
Lãng đãng sương sa thấp hướng này
Trời thu cả khối sầu man mác
Phủ kín chiều nay khoảng trống đầy

Những buổi chiều khi nắng rất vơi
Cà phê tách cạn lại đầy thôi
Làm sao níu cánh thời gian lại ?
Để được cùng đi nốt quãng đời.

Nẻo đường nào đã bước chung đôi
Từ một nơi xa góc cuối trời
Nếu đốt biết bao nhiêu bó đuốc
Phỏng có tìm đâu được bóng người?

Cho nên ao ước thế mà thôi
Tất cả dành riêng chỉ một người
Trong cõi bao la và mãi mãi
Thời gian đôi cánh có ngừng trôi?
Ngọc Bích

Tạ Ơn Đời Tạ Ơn Người


Cảm ơn một buổi thu sang
Cho bè bạn được rộn ràng vui chơi
Cảm ơn bằng cả muôn lời
Chắp đôi tay tạ ơn đời thiết tha.

Cảm ơn tình rất bao la
Bên nhau trong ánh chiều tà mênh mang
Cảm ơn những tấm lòng vàng
Đã từng xoa dịu lỡ làng thương đau

Cảm ơn một thoáng mưa mau
Bạc làn tóc trắng , thắm màu tóc xanh
Cảm ơn tia nắng vàng hanh
Gợi niềm nhung nhớ quê mình mến yêu

Cảm ơn cả những buổi chiều
Gửi trong thơ cả những điều ước mơ
Cảm ơn ngày tháng xa mờ
Đưa ta vượt thoát bến bờ chông gai

Cảm ơn những giấc mơ dài
Chắt chiu kỷ niệm khung trời yêu thương
Cảm ơn , lời rất bình thường
Gửi từ những đóa tâm hương chan hòa.
Ngọc Bích

22.10.09

Lẩm cẩm.


Bỗng dưng đôi má chợt hồng
Vì ai mà chợt thẹn thùng lạ chưa.
Tại r ằng trời nắng hay mưa
Nghe lòng như nhớ lại vừa như thương

Đâu đây nhẹ thoảng mùi hương
Hoa nào nở cạnh chân tường nhà em
Như tình yêu rất êm đềm
Mưa thương gió nhớ cho tim bồi hồi.

Cho em hỏi nhỏ đôi lời
Có yêu em ? Thật yêu rồi hay không ?
Trả lời em nhé thật lòng ?
Riêng em, chẳng biết… chắc không …nhưng mà.

Chao ôi ai hiểu lòng ta ?
Phải chăng như thế đã là thật yêu ?
Sáng hôm trưa lại sang chiều
Hay là …như thể… mình yêu thật rồi ?

Nhưng không, chỉ một người thôi
Mà người ấy đã ra người... đời xưa.
Bỗng dưng câu hỏi là thừa
Thực lòng em mới chỉ vừa yêu em.

Ngọc Bích

Nhe nhàng sợi tóc buông lơi


Bên nhau năm tháng như mơ
Mà xa nhau, vẫn chẳng ngờ xa nhau.
Người đi rồi, biết vì đâu
Để người ở lại với sầu thiên thu

Thế rồi trong cõi phù du
Trong niềm thương nhớ vẩn vơ vì người
Một mai ngấn lệ dần vơi
Người còn lại dưới khung trời tím mây

Thế rồi sợi tóc thôi bay
Lòa xòa bên má, tóc mây rối bời
Nhẹ nhàng sợi tóc buông lơi
Ngậm ngùi nỗi nhớ thầm trôi vào hồn

Một mai trên bến sông buồn
Người còn lạị sẽ lệ tuôn nhớ... người.
Người đi ... đã mấy thu rồi
Để người ở lại một đời ...nhớ thôi
Ngọc Bích

5.10.09

Men thu

Từ hôm nhận nụ hoa vàng
Anh trao tặng với muôn ngàn nụ hôn
Thế nhưng em bỗng dưng buồn
Hỏi lòng có phải người luôn yêu người ?

Hay vào một buổi nào thôi
Hoa tươi rồi héo người tôi thương còn…
Sông rồi cạn , đá rồi mòn
Ơi người yêu dấu biết còn dấu yêu ?

Men thu lãng đãng trong chiều
Thoảng trong gió sẽ ít nhiều hương bay
Chỉ là một thoáng ngất ngây
Làm sao giữ được hương bay xa gần ?

Nhẹ nhàng trước ngõ phù vân
Như mây như khói tan dần trên không
Chỉ là mơ ước vô chừng
Làm sao giữ cánh hoa đừng tàn phai ?

Ngọc Bích

3.10.09

Hành lý mang theo


Nghiêng nghiêng trong nắng xế tà
Thuyền xuôi theo sóng nước xa về gần
Kể từ thiếu vắng mùa xuân
Tháng tư năm ấy qua vần vũ mưa

Con thuyền lướt sóng năm xưa
Ngưng chèo bên bến đậu vừa thu sang
Hàng cậy trút lá rụng vàng
Cho lòng lữ thứ bàng hoàng nhớ quê.

Lá ngô đồng rụng bay về
Âm vang gợi nhớ miền quê bồi hồi
Tiếng chuông chùa vọng xa xôi
Nhẹ nhàng như tiếng hẹn lời tiễn đưa

Thu này trong buổi chiều mưa
Nhủ lòng sẽ có ngày…Chưa trở về
Phải đâu quên hẹn lỗi thề
Cùng Non sông vẫn não nề tâm tư

Nắng mưa trong cõi phù du
Sầu dâng lãng đãng mây thu tím vàng
Trên sông khói sóng nhẹ nhàng
Trôi theo nỗi nhớ muộn màng mông mênh

Gửi con thuyền nhỏ lênh đênh
Bao nhiêu hành lý buồn tênh xuôi dòng

Ngọc Bích