Sau ngày Sinh Nhật thứ bảy mươi của Ngọc Bích thì lại là một ngày vui nữa cũng kế tiếp. Sở dĩ mà nói là một ngày vui nữa là vì khi đi dự buổi lễ ra trường của cháu đích tôn Bùi minh Quân, 23 tuổi, cháu tốt nghiệp trường UC San Diago và sẽ vào trường Dược tại UCLA . Cháu BMQuân là niềm kiêu hãnh của gia đình vì cháu rất ngoan ngoãn, hiền lành và học giỏi , không riêng gì với gia đình Ngọc Bích mà đối với tất cả mọi gia đình thì mỗi khi có con cháu đỗ đạt, thành công vê bất cứ phương diện nào thì cũng đếu là niềm vui chung cho cả gia đình đó nói riêng nhưng đối với Ngọc Bích thì lại còn là một niềm vui và vẻ vang rạng danh cho người Việt Nam nói chung nữa. Đồng thời sự thành công tốt đẹp của con em trong bất cứ gia đình nào bất kể sắc tộc nào thì cũng vẫn là niềm vui chung thôi.
Nhưng làm một bà nội trẻ đôi khi cũng là một...niềm vui bât đắc dĩ : số là sau đó NB có được mời tham dự một bữa tiệc nữa mà đa số là các vị cao niên ngồi chung bàn,hầu như các vị trong bàn đều cỡ bảy, tám bó có lẻ. Trong khi cô tiếp viên hết hỏi han rót nước và châm trà mời các cụ thì riêng cá nhân mình cô ấy chỉ cười cười chào mà không thấy mời hay hỏi han gì cả nên đành hỏi cô ấy đem cho ly đá lạnh vậy. Mãi sau mới thấy cô ấy hỏi :
= Thưa chị xong chưa để em mang súp ra cho các cụ sơi ạ ?
Cụ ngồi kế bên mình là cụ Mai Lân ngạc nhiên hỏi lại :
- Ô hay sao cô lại hỏi bà ấy xong chưa là thế nào ?
Cô hầu bàn đáp :
- Dạ con hỏi xem chị ấy đưa các cụ vào bàn xong rồi thì sẽ ra về hoạc sang bàn khác để con còn đem súp lên để các cụ dùng cho nóng ạ !
Thì ra chỉ vì nhìn " cụ Ngọc Bích" có vẻ trẻ hơn tuổi nên cô ấy đã tự ý không cho phép ngồi chung vào hàng các cụ. Cụ Mai Lân và cụ Khuê vội nói ngay:
- Ấy chết chúng tôi ngồi chung trong bàn này đều là vào hàng bảy chục trở lên , cụ đây ( ý chỉ vào NB )chỉ kém tôi hai tuổi và kém cụ Khuê một tuổi thôi, thấy cô gọi là chị tôi cứ tưởng hai người có bà con gì chứ ai lại gọi bà cụ bảy mươi ngoài bằng chị bao giờ ấy nhỉ ?
Cô hầu bàn vội giải thích:
= Con xin lỗi vì con cứ ngỡ chỉ các cụ già mới ngồi bàn thượng thọ thôi , còn chị...cụ ấy... bà ấy trẻ quá nên con nghĩ là chỉ ...
Sau đó thì mọi người cười xòa. Riêng mình NB thì :
Không vui mà cũng không buồn.
Không vui vì thấy mình chưa được già bằng các cụ cùng chạc tuổi mình.
Mà cũng không buồn vì biết mình không còn trẻ nữa.
Khó hiểu thật.
Nhưng đó là chuyện lẩm cẩm của tuổi già nên mình đâm ra lẩn thẩn:
Không hiểu là cô hầu bàn có bị kém mắt không nhỉ ?
Hy vọng là thế. Khi mình ra về thì con trai của một bà bạn đón mình ngay tận cửa. Lại bị ngay một cụ khác hỏi;
= Này ! có kép nhí hả ?
Quả thật mình chả biết là mình già hay trẻ nữa. Vui hay buồn ?
Ngọc Bích
1 comment:
Ba Ngoai oi, Quan se vao truong University of Southern California (USC) chu khong phai UCLA dau.
Post a Comment