Giá em đừng mặc áo lam
Cái màu áo đã từng làm khổ tôi
Cái màu áo đã một thời
Từng làm điêu đứng bao người như tôi
Để bây giờ cuối cuộc đời
Áo lam nay đã thành người .. .. cố nhân
Bao nhiêu mộng ước tan dần
Chỉ còn lại chút nắng xuân quê người
Áo lam nào đã lìa đời
Áo lam nào đã cuối trời tha hương
Áo lam nào vượt trùng dương
Áo lam nào cũng tiếc thương ấu thời
Ngày xưa, ôi rất xa xôi
Và tôi, nay đã nửa đời tha hương
Đã đi khắp những nẻo đường
Vẫn tìm màu áo Trưng Vương thuở nào
Vẫn nghe lòng rât xôn xao
Mỗi khi gặp lại .. ..người nào áo lam
Ngọc Bích
No comments:
Post a Comment