30.1.08

Giấc mơ cuối cùng



Ước gì giấc ngủ chiều nay
Được ôm trong một vòng tay êm đềm
Chẳng đi vào giấc cô miên
Chiều vàng nắng tắt để đêm thôi dài

Mắt thuyền dời bến dần trôi
Xuôi dòng chẳng được song đôi bên chàng
Ngủ êm khi ánh chiều sang
Trong lời chim hót dịu dàng ngoài hiên

Em say trên chiếc gối mềm
Lỏng vòng tay lãng du miền viễn khơi
Nụ hồng còn thắm trên môi
Vĩnh hằng bến cuối, cõi trời em mơ

Và trong biển nhớ xa mờ
Gửi về triệu đóa hoa thơ tặng đời
Riêng anh một đóa này thôi
Nghe trong gió thoảng khung trời hương bay.

Ngọc Bích

27.1.08

Thưa anh!

Tại sao em thích hoa quỳnh?
Thưa anh quỳnh nở u-tình trong đêm
Hương quỳnh thơm nhẹ, dáng mềm
Như nàng công chúa bên thềm thưởng trăng

Dáng quỳnh thanh, ý mong manh
Dành riêng cho khách hữu tình vớI nhau
Quỳnh hoa ai hái cài đầu
Cũng chưa ai hái tặng nhau hoa quỳnh

Loài hoa trân quí trên cành
Xưa nay ai hái cắm bình được đâu
Thưa anh quỳnh tàn rất mau
Mệnh danh là đóa hoa sầu đó anh!

Hương khuê các,sắc cao thanh
Hoa nào dám sánh vớI quỳnh tiên hoa

Ngọc Bích

Một Vườn Thơ của riêng ta với chàng


Người thơ sống rất bình thương
Vườn thơ vẫn tỏa thắm hương u hoài
Ngạt ngào những giấc mơ dài
Đã đành dang dở một thời... thi nhân

Thì thôi trong cõi phù vân
Quê hương ta đã một lần lìa xa
Chỉ còn nửa mảnh trăng ngà
Một vườn thơ của riêng ta với Nàng.

Ngọc Bích
* Trich trong bài Thoáng nhớ thơ của Hà Thượng Nhân

Chỉ với riêng anh


Đêm buồn hạt lệ tuôn rơi
Sáng buồn nắng tỏa những lời than van
Trăng buồn mờ khắp nhân gian
Gió buồn nhẹ thổi dâng tràn bay cao

Nước buồn dòng nhẹ tuôn trào
Cánh buồm buồn bỗng trôi vào sông êm
Đóa quỳnh buồn nở về đêm
Chén trà buồn lại thấm mềm môi ai

Em buồn lặng lẽ thở dài
Âm thầm em chẳng chia ai nỗi buồn .
Ngọc Bích

Anh cũng rất thầm nhớ em



Lỡ yêu “Người chẳng yêu tôi”
Cho nên lòng vẫn bồi hồi vấn vương
Bởi vì chót đã thầm thương
Tại rằng số kiếp nên thường ngẩn ngơ

Để tôi buồn , lại làm thơ
Để tôi ghép vận đơn sơ gửi người
Phù du kiếp sống mà thôi
Rồi yêu “ Người chẳng yêu tôi” làm gì ?

Hàng hàng chữ chữ vẫn ghi
May ra người ấy đôi khi hiểu lòng
Gửi qua một chiếc lá phong
Viết rằng : Anh cũng rất thầm nhớ em !

Ngọc Bích

Nhớ em.


Ôi chao ta bỗng nhớ người
Nụ hôn bão táp bay trên đỉnh trời
Môi ai còn thắm bờ môi
Nụ hôn mất, dấu son tươi vẫn còn

Vẫn ngây ngất mãi trong hồn
Hương còn thơm ngát, ta còn ươm mơ
Sông thương,núi nhớ bây giờ
Cách chi sánh được cho vừa nụ hôn?

Ngoc Bích

Nhớ anh.


Mưa rơi lác đác ướt hàng phong
Xào xạc em nghe tựa tiếng lòng
Những nốt nhạc cùng ai réo rắt
Những lời tâm sự những hoài mong

Anh ạ! chiều nay nắng cũng hồng
Như hôm anh đứng dưới giàn bông
Cạnh em và nhặt dùm đôi lá
Vàng úa rơi trên mái tóc bồng

Nay cũng mình em dưới gốc phong
Nhớ anh em chỉ biết chờ trông
Ao ước được ...anh ôm và nhớ
Mãi nụ hôn môi vẫn thắm nồng

Anh! anh bên ấy nhớ em không?
Có biết rằng em vẫn đứng trông
Mờ bay khói thuốc anh ngồi đó
Nay một mình em trước khoảng không

Ngọc Bích

Khi tôi bên chàng


Đêm qua lòng bỗng nhớ ai
Nghe như trời cũng u hoài đổ mưa
Sáng ra nước mắt dư thừa
Vì đêm qua giữa giấc mơ bên người

Ôm em trong cánh tay thôi
Em còn nghe mặn nụ môi hôn nồng
Dưng dưng đôi má bỗng hồng
Nhủ lòng cố giữ kẻo vòng hương bay

Cho em còn lại ngất ngây
Xế chiều lòng hãy còn say say tình
Soi gương chỉ bóng riêng mình
Nhẹ tay kéo vội bức mành mành thưa

Ơi anh ,tình nhẹ như tơ
Và anh ơi những mộng mơ trong đời
Bềnh bồng tóc thả mây trôi
Nhẹ nhàng thơ mộng khi tôi bên chàng.

Ngọc Bích

Em gửi về anh một đóa hồng


Em gửi về anh một đóa hồng
Hỏi anh: “Bên đó nhớ em không ?”
Hôn anh,hoa gửi bao giờ dến
Em biết rằng anh rất đợi trông

Em gửi anh ngàn nỗi nhớ nhung
Ý thư sao nói được cho lòng
Có xa xôi mấy mà ngăn cách
Chỉ một giờ bay, một quãng không

Anh ạ ! chiều nay nóng lạ lùng
Hương bay niềm nhớ khắp không trung
Vòng tay cùng với lời âu yếm
Hồng cũng đầy hương tỏa ngập phòng

Biết anh sẽ đến kẻo em mong
Biết niềm yêu dấu đợi cùng cánh hoa

Ngoc Bich

Nhớ về nơi ấy.


Chia ly hai tiếng bắt đầu
Từ khi ai nhuộm đỏ màu non sông
Giã từ núi Tản sông Hồng
Nhớ về nơi ấy khiến lòng xót xa.

Quê Hương hai chữ viết hoa
Mái chùa cổ, gốc tre già năm nao.
Mùa xuân thắm những cánh đào
Đá mòn sông cạn và sao đầy trời.

Tre già măng mọc khắp nơi
Vươn cao ngàn bụi tre , đời đợi mong .
Quyết về giành lại núi sông
Đòi từng tấc đất , tấc lòng biển xa.

Noi gương ,nối trí ông cha
Hẹn về tơ thắm sơn hà
Việt NamXuân tươi ,hạ trắng , thu vàng
Tình Quê nồng thắm muôn ngàn trái tim

Triệu người lưu xứ trông tìm :
Mùa xuân Anh nắm tay
Em cùng vềBiết rằng từ lúc ra đi
Triệu lòng người quyết hẹn khi trở về .

Ngoc Bich

26.1.08

Gọi thầm tên anh



Lạ nhỉ ! khi không gió chuyển mùa
Chiều nay có lẽ trở trời mưa
Và anh có ghéù em không đấy?
Em sẽ chờ anhø nhé, bữa nay!

Anh ạ !chiều mưa rất dễ buồn
Dễ làm em cảm thấy cô đơn
Một mình em đứng bên hiên vắng
Gợi nhớ anh, chiều xuống chậm hơn

Ồ lạ ! nghe như gió bỗng ngừng
Chợt lòng thêm mãi cứ dưng dưng
Hình như một chút gì sao xuyến
Em gọi thầm anh , bớt nhớ nhung

Khi lá hoa vàng rụng trước sân
Lại làm tăng nỗi nhớ muôn lần
Cho em gọi nhỏ lời âu yếm
Thầm gọi tên anh , gọi rất gần .

Ngọc Bích

25.1.08

Hương tóc học trò



Thưa anh ,em vẫn là em
Nhưng giờ tóc đã thôi mềm chấm vai
Bụi đường phủ mái tóc dài
Còn vương chân tóc lời ai trầm trồ

Nhớ về một thuở hẹn hò
Che nghiêng nón tóc xõa bờ vai em
Anh thường hôn tóc nhung mềm
Lặng nghe trong gió êm đềm mùi hương

Tưởng chừng như ...vẫn còn đương
Dìu nhau vào cõi thiên đường nên thơ
Thời gian qua , rất bất ngờ
Chân trời xa lạ bây giờ gặp nhau

Ngoài hiên thoáng chút hương cau
Mờ xa mây tím một màu thương yêu
Thưa anh trời sắp sang chiều
Người xưa ...giờ tóc muối tiêu cuối trời .

Ngọc Bích
và một bài tiếp theo để đùa vui tạo nên mộột giai thoại về Mái Tóc Học Trò đã muối tiêu . Xin mời quý bạn cùng đùa cho vui :
Tóc ai giờ muối tiêu

Đùa nhau một chút cho vui
Dẫu tôi chẳng phải là... người ngày xưa
Nhưng mà tôi rất yêu thơ
Vui trong thơ dẫu tóc giờ muối tiêu

Chỉ hiềm tiêu ít, muối nhiêu
Nhẹ tay ta rắc cho đều mặn ngay
Cuộc đời tiêu muối ớt cay
Mà người tri kỷ nơi này hiếm ghê !!!!

Chiếc xe mất kiếm được về
Nên bi chừ mới đi về thênh thang
CD gửi đến bạn vàng.
Như lời đã hứa từ ...ngàn ngày qua .

Gái Quê

Cố tưởng như là


Mấy ngày nghỉ đón xuân sang
Nhớ em và thuở lang thang quê nhà
Nơi đây cõi tạm thôi mà
Đôi khi cố tưởng như là Việt Nam

Cho nên qua những đoạn đường
Nghe lòng chợt nhớ, chợt thương chợt buồn
Trái sầu rơi ngập khu vườn
Đôi khi cứ hỏi sầu vương vấn gĩ?

Ngập ngừng ngắt đóa tường vi
Nghe mùa xuân đến là khi ta buồn
Cánh hoa còn ngát mùi hương
Đôi khi cố tưởng như đường..về quê

Nắng vàng,vàng rực bờ đê
Mùa xuân những cánh hoa lê trắng ngần
Hoa đào hồng thắm ngoài sân
Đôi khi cố tưởng rất gần..mà xa

Đến bây giờ,,mới biết ra
Những điều cố tưởng chỉ là.. cố quên

9.1.08

Mùa xuân hồi nhớ nụ hôn đầu


Nụ hôn! ôi thật dễ thương
Trời rung đất chuyển, thiên đường ngẩn ngơ
Nụ hôn trong buổi chiều mưa
Trao nhau rất vội khi vừa biết yêu.

Mùa xuân năm ấy mưa nhiều
Nghe mưa rơi thấy lòng hưu hắt buồn
Nụ hôn ngày ấy vẫn còn
Hoa đào rụng thắm vườn hương xa mờ.

Hôm nay trời cũng lại mưa
Gợi thêm nhớ nụ hôn xưa năm nào
Và lòng lại thấy nao nao
Thả trôi giấc mộng hoa đào trong mơ.

Chao ôi ! thèm nụ hôn xưa
Thèm vòng tay ấm khi vừa vào xuân
Phải chi dù chỉ một lần
Được hôn lại một nụ xuân năm nào.

Ngọc Bích

5.1.08

Rất còn Việt Nam


Giữ dùm em một khung trời.
Nón bài thơ , áo trắng đời nữ sinh
Bên nhau những lúc tâm tình
Chuông trường tan học, nắng xinh mơ màng

Rồi khi tóc xõa vai ngang

Tiếng cười , giọng nói rộn ràng vang xa
Môi hồng ,răng ngọc ,tay ngà
Mãi còn là những gấm hoa tuyệt vời.

Áo xưa trắng một góc trời

Tâm hồn trong trắng ...khi tôi mơ về
Chao ôi thương mái tóc thề
Dưới hàng phượng dỏ tiếng ve vang trường.

Tuổi hoa ,dáng ngọc, dời hương

Còn thơm mãi dến tuyết sương ban chiều
Vẫn còn thoáng những dấu yêu
Vẻ hồn nhiên, nét yêu kiều xa xưa

Giờ dây qua mấy nắng mưa

Xuân hồng , hạ trắng , thoắt vừa ...hoàng hôn
Vẫn còn lưu giữ trong hồn
Tóc thề ,nón lá rất còn...Việt Nam

Ngọc Bích

4.1.08

Xin anh cạn chén em mời






Xin anh cạn chén tiêu sầu
Cùng em như đã chung bàu máu tim
Xin anh cạn chén ưu phiền
Mừng xuân ta sẽ uống quên đất trời



Xin anh cạn chén em mời !
Mùa xuân... về tận chân trời Huế xưa
Nay chiều xuân mộng ta mơ :
Sàigòn tươi nắng ban trưa thanh bình


Hồ Gươm xanh liễu buông mành
Đến Nam Quan ải dân tình ấm no
Cà Mâu cô lái chèo đò
Tiền Giang sóng nhẹ câu hò ...ầu ơ...!!

Kề vai anh nhẹ nhẹ đưa
Bàn tay êm ái nắm hờ bàn tay
Môi anh chạm chén lưu đầy
Sẽ vơi chén đắng, sẽ đầy chén thương

Uống đi anh, rất bình thường
Mỗi năm xuân đến niệm hương... xuân thì
Chắp tay đưa tiễn xuân đi
Mở vòng tay đón xuân khi mới về



Ngọc Bích

Ba Mươi Tết xứ người




















Sáng nay mùng một, Tết buồn
Chỉ hiu hắt gió cho hồn nát tan
Nắng chiều tím cả không gian
Lòng tôi không héo mà tàn tạ theo

Phải chăng tôi vẫn thầm yêu

Chỉ riêng Em một buổi chiều xa xôi
Giã từ không nói thành lời
Êm đềm nước mắt chảy rồi vào tim

Tình Quê ai đặt được tên

Tự nhiên từ những con tim chân thành
Chỉ cần chút gió bên mành
Chút hương phảng phất qua cành khế cơm

Đủ làm xao xuyến bồn chồn

Làm ngây ngất những tâm hồn Việt Nam
Một con đò nhỏ nhẹ nhàng
Đủ gây nỗi nhớ ...hồi sang bên này

Mùa xuân từ cuối chân mây

Tình Quê gửi thoáng hương bay góc trời
Ba mươi Tết tại xứ người
Chao ôi là nhớ khung trời Quê Hương

Ngọc Bích

Em về San Jose rồi




Em về San Jose rồi
Nơi em đi cả khung trời nhớ nhung
Giã từ chốn cũ ngập ngừng
Bánh xe lăn chậm những vòng chia xa

Em về thung lũng đầy hoa
Tìm quên trong tiếng chim ca rộn ràng
Mưa xuân những hạt vô vàn
Hạt thương, hạt nhớ tuôn tràn về đâu

Em về chôn giấu niềm đau
Có bao giờ...nước qua cầu từ đây
Thời gian gió cuốn, mây bay
Chỉ còn em với tháng ngày trầm luân

Em về đây cuối mùa xuân
Tiếc thương người cũng đến ngần ấy thôi
Chiều vương mây tím lưng đồi
Chìm trong nắng xế bóng người tha hương

Em về một bóng trong gương
Gửi theo cả triệu đóa hường trên môi
Em về San Jose rồi
Gửi trong thơ cả muôn lời dấu yêu

Mình em trong nắng xế chiều
San Jose gió lạnh rất nhiều hén anh

Ngoc Bich
---------------------------------------------
I was now back to San Jose,
Where I went was full of love memories.
Saying with hesitation good bye to the old place
While the car wheels slowly ran for separation circles.

I went back to basin full of flowers
To seek forgettance of singing sounds of birds
Spring rain gave a multitude of raindrops
Love particles, remembrance ones where they went.

I went back there to hide my pain
Is it true... water forever passed the bridge from now?
The time when wind blew, clouds flew
Only I remained with upside down dates.

I was back here at the end of Spring
Missing him but at a such level then
Evening with clouds half hung the hill
Sank in fading sunlight with an exile woman.

I was back to look at myself in mirror
And sent along with millions of roses on lips
I was back to San Jose now
Sending in my poem thousands of love words.

I was alone in evening sunlight
San Jose with very cold wind, did you realize?
RGC 05-02-2007