Tôi buồn trong một chiều mưa
Run tay viết gửi người thơ phương trời
Trời buồn mây cũng ngừng trôi
Nhìn mưa lắng đọng , quãng đời trôi qua
Tôi buồn rất nhớ người ta
Mà người bên ấy như là...quên tôi !
Phải chi tôi bớt yêu người?
Dòng sông chay dọc, đò đời bơi ngang.
Ngày xưa khi chửa yêu chàng
Lòng tôi bình thản chẳng miên man sầu
Ngày xưa mỗi độ mưa ngâu
Nhìn mưa rơi trắng mái sau sân nhà
Qua song cửa sổ xa xa
Màu hoa bèo tím la đà trong mưa
Trên sông loang loáng giọt thưa
Nhìn vòng sóng tản âm vừa nhẹ rơi
Mưa bay bay kín khung trời
Nhìn trời mưa lại nhớ người trong mưa.
Ngọc Bích
No comments:
Post a Comment