Có ngày nào, biết bao giờ
“Đốt lò hương cũ , se tơ phím này”
Nhìn cành phượng tím nơi đây
Làm buồn lây cả chiều nay cõi lòng
Vin cành hoa bỗng dưng dưng
Cánh thời gian cứ chập chùng lướt mau
Bạc phau đến cả mái đầu
Người yêu màu tím vẫn sầu tím xưa
Nắng chiều nhuộm tím mộng mơ
Để người năm ấy bây giờ cố nhân
Thì thôi trong cõi phù vân
Mong manh tình chỉ tím ngần ấy thôi
Ngọc Bích
No comments:
Post a Comment