29.12.07

Khi tôi bên chàng


Đêm qua lòng bỗng nhớ ai
Nghe như trời cũng u hoài đổ mưa
Sáng ra nước mắt dư thừa
Vì đêm qua giữa giấc mơ bên người

Ôm em trong cánh tay thôi
Em còn nghe mặn nụ môi hôn nồng
Dưng dưng đôi má bỗng hồng
Nhủ lòng cố giữ kẻo vòng hương bay

Cho em còn lại ngất ngây
Xế chiều lòng hãy còn say say tình
Soi gương chỉ bóng riêng mình
Nhẹ tay kéo vội bức mành mành thưa

Ơi anh ,tình nhẹ như tơ
Và anh ơi những mộng mơ trong đời
Bềnh bồng tóc thả mây trôi
Nhẹ nhàng thơ mộng khi tôi bên chàng.

Ngọc Bích

Cớ sao lại cứ mưa trên quê nhà

Mưa xuân từ sáng hôm qua
Gây gây gió lạnh khiến ta thấy đời
Vắng dần đi những ngày vui
Trong dĩ vãng dưới phương trời xa xôi

Thế mà mấy bữa nay thôi
Gió mưa lại cứ như lời nhắc ta
Về miền giông bão quê nhà
Có lòng nào chẳng xót xa cho đành ?

Nơi nào khổ hơn quê mình ?
Thà không nghĩ đến, thà đành lãng quên
Sao không mưa gió mọi miền
Cớ sao mưa cứ triền miên quê nhà ?

NgọcBích

Cảm ơn tuổi hạc tuổi vàng


Cảm ơn , xin rất cảm ơn

Những ai gìn giữ văn chương nước nhà
Đất gần, trời cứ mãi xa
Ca dao, quốc ngữ quí là nhất thôi .


Xa quê hương một quãng đời
Vun trồng Việt ngữ bằng lời , bằng thơ.
Còn ao ước vẫn đợi chờ
Một ngày dựng lại cơ đồ Việt Nam

Vẫn còn giữ ngọc gìn vàng
Còn thường ghi lại những hàng ngọc châu
Tiền già có quản ngại đâu

Làm thơ , in sách cho sầu dần vơi

Bao năm xa xứ lâu rồi
Duy trì tiếng Việt cho người Việt Nam
Chúc Xuân những tuổi hạc vàng
Xin cho tôi gửi muôn ngàn đóa hoa


Cảm ơn người đã mãi là
Những gương rất sáng , những hoa đượm nồng
Dạy cho con Lạc cháu Hồng.
Những câu , chữ Việt qua dòng thời gian.
Ngọc Bích

28.12.07

Tiếng Gọi Miền Xa !

Nhớ sao là nhớ Sàigòn
Những chiều dừng gót mòn bên giáo đường
Cùng người bạn cũ kiên cường
Chiến trường sinh tử ai lường được đâu

Chiến hào xưa vẫn dãi dầu
Lính mà, cuộc chiến có đâu hạn kỳ
Em về, trên chuyến xe đi
Nhìn theo: áo trận quân kỳ hắt hiu

Gió bay đạn cũng bay vèo
Lính mà em, mạng sống treo chỉ mành
Giọt sương trước gió long lanh
Tình yêu của lính... cũng đành thế thôi

Nhớ xưa vọng gác trên đồi
Nhớ ngày lửa đạn tơi bời như mưa
Nhớ ngày nghỉ phép đi chùa
Theo em vào lễ một mùa Vu lan

Quê hương, nay đã nát tan
Non mòn, biển can, tình tràn trong tim
Lính mà em, phút lặng im
Hồn thiêng sông núi còn chìm trong ta

Dư âm Tiếng gọi miền xa
Vẫn còn vang vọng thiết tha vô bờ
Quê hương vẫn đợi vẫn chờ
Lính mà em
Tình yêu nước có bến bờ nào đâu?

Ngọc Bích

Mong manh tình chỉ tím ngần ấy thôi


Có ngày nào, biết bao giờ
“Đốt lò hương cũ , se tơ phím này”
Nhìn cành phượng tím nơi đây
Làm buồn lây cả chiều nay cõi lòng

Vin cành hoa bỗng dưng dưng
Cánh thời gian cứ chập chùng lướt mau
Bạc phau đến cả mái đầu
Người yêu màu tím vẫn sầu tím xưa

Nắng chiều nhuộm tím mộng mơ
Để người năm ấy bây giờ cố nhân
Thì thôi trong cõi phù vân
Mong manh tình chỉ tím ngần ấy thôi

Ngọc Bích

Hoa tím của nàng.




Hoa tím buồn thật xinh

Tím đượm hương ân tình

Và tím phương trời cũ

Cùng tím trái tim mình


Ngọc Bích

26.12.07

Gửi em Nguyễn thị Sàigòn

Xuân này bên đó có vui không?
Xóm cũ người xưa vẫn ở đông?
Dưới mái học đường còn áo trắng?
Bến đò ,chợ nhóm họp hay không?

Em nhỏ ngây thơ má đã hồng?
Vẫn thường chung nón duới mưa giông ?
Rồi những buổi chiều qua lối ấy
Tan trường bè bạn vẫn đi chung?

Em ! những chiều mưa hẳn rất buồn?
Đứng chờ mưa tạnh , nắng hồng luôn ?
Còn thương còn nhớ anh, lòng quyết
Mặc gió mưa tuôn mọi ngả đường ?

Dầm mưa dãi nắng đã coi thường
Em sẽ đợi chờ dẫu những hôm...
Thay đổi chỉ là mưa với nắng
Saigòn em vẫn thế, luôn luôn ?.

Ngọc Bích

Ben Xuan Xua


Bến xuân xưa

Em nhạt dùm tôi chiếc lá hồng
Chiều nay nắng xế rụng ven sông
Để nghe rét mướt luồn trong gió
Để thấy vơi đầy nỗi nhớ mong

Ơi em! nắng nhẹ lướt bên song
Mây tím đầy trời mỗi cuối đông
Hỏi cành mai thắm bên thềm cũ
Giờ có còn tươi trước gió không?

Hỏi ai còn đứng đợi ven sông?
Bến xưa nước vẫn đục hay trong?
Nếu con đò cũ quay về bến?
Ai có còn chờ được nữa không?

Xa xôi, với những ước mơ hồng
Cho dẫu sông xưa nước chẳng trong
Đò xưa cũng vẫn tìm về bến
Em có qua đò buổi cuối đông?

Ngoc Bich

San Jose đã vào xuân



San Jose đã vào xuân

Mây Tần điểm trắng bay gần muôn nơi

Hoa vàng nơ ûrực chân trời

Ven đường những thảm xanh ngời cỏ non


Mùa xuân này nữa vẫn còn

Ta và nỗi nhớ chưa mòn chẳng phai

Hạt thương, hạt nhớ trên vai

Trải dài như những sợi thời gian qua


Chao ơi ! là nhớ thiết tha

Mưa rơi ,tuyết cũng chan hòa ngoài song

Cánh đào đơm nụ xuân hồng

Gợi trong nỗi nhớ những dòng xuân xưa


Ngoài trời lại bỗng dưng mưa

Trong ta mắt bỗng dưng vừa cay cay

San Jose sáng hôm nay...

Mưa và mưa khiến cho ngày dài thêm


Cho tim mềm nõn một niềm

Gửi theo cánh én bên thềm mùa xuân

Trời mưa rồi sẽ tạnh dần

Nhớ quê hương phỏng có ngần ấy thôi ?
Ngoc Bich

Cảm ơn tuổi hạc tuổi vàng

Cảm ơn , xin rất cảm ơn
Những ai gìn giữ văn chương nước nhà
Đất gần ,trời cứ mãi xa
Ca dao, quốc ngữ quí là nhất thôi .

Xa quê hương một quãng đời
Vun trồng Việt ngữ bằng lời , bằng thơ.
Còn ao ước vẫn đợi chờ
Một ngày dựng lại cơ đồ Việt Nam

Vẫn còn giữ ngọc gìn vàng
Còn thường ghi lại những hàng ngọc châu
Tiền già có quản ngại đâu
Làm thơ , in sách cho sầu dần vơi

Bao năm xa xứ lâu rồi
Duy trì tiếng Việt cho người Việt Nam
Chúc Xuân những tuổi hạc vàng
Xin cho tôi gửi muôn ngàn đóa hoa

Cảm ơn người đã mãi là :
Những gương rất sáng , những hoa đượm nồng
Dạy cho con Lạc cháu Hồng.
Những câu , chữ Việt qua dòng thời gian.

Ngọc Bích

Nhắn người miền xa

Thoắt thôi tháng lụi năm tàn
Mới vào thu đã vội vàng cuối đông
Và đời như một dòng sông
Qua bao sóng gió ruộng đồng , biển khơi.

Bên ni bão tuyết đầy trời
Có làm thêm lạnh cuộc đời không anh ?
Chúng mình tóc đã thôi xanh
Duyên Thơ gặp gỡ cũng dành đến nhau .

Từ khi cờ đổi thay màu
Ta trong mưa thảm mây sầu cuốn trôi
Đã chung chia những buồn vui
Đầu Xuân này gửi đôi lời chúc nhau.

Nhưng rồi biết chúc gì đâu ?
Thì thôi ta cứ chúc nhau : Chớ già
Tuổi vàng vui chuỗi ngày qua
Gia đình , Thơ, với Người xa Bạn gần .

Chúc Quê Hương với mùa Xuân
Bản đồ chữ S đánh vần :Việt Nam.
Cờ ba sọc đỏ nền vàng
Tung bay trước gió ngang tàng muôn năm.

Ngọc Bích

22.12.07

Chiếc diều đứt giây


Thuở ấy chúng tôi còn bé lắm
Vẽ đôi chim nhỏ đề tháng năm
Vẽ tên lên cánh diều no gió
Cột dưới gốc cây đợi trăng rằm.

Giấc ngủ tuổi thơ quá ngọt ngào
Thấy mình hai đứa tận trăng sao
Để trâu ăn lúa nhà chú cuội
Nên chị Hằng Nga mới gọi vào.

Tỉnh rồi mới biết chỉ chiêm bao
Hai đứa rủ nhau chạy ...chạy vào
Chạy đến gốc cây nhìn giây đứt
Nghĩ diều ở lại thật cung trăng.

Dỗ tôi anh ướt tấm khăn nâu
Lại ngắt cành hoa tím dắt đầu.
Anh bảo sẽ đền tôi cái khác
Chở được tôi vào tận cổng sao.

Chưa trả nợ diều anh đã đi
Kỷ niệm về anh chẳng có gì
Làng xóm không còn nghe tiếng sáo
Mỗi lần trăng sáng cuối thôn kia

Giận anh tôi vẫn giận trong lòng.
Thêm giận ông trời gây bão giông
Mỗi lúc nhớ về con diều giấy
Đã mất, lâu rồi giữa cõi không.

Ai lượm dùm ai những mảnh lòng
Từ mùa oan trái, buổi suy vong
Ai biết chăng ai tình đã lỡ
Cho người thua thiệt cõi hư không

Trở về xóm cũ chốn vườn hoang
Gió lại về xua những lá vàng
Tưởng cánh diều xưa bay lãng đãng
Lòng buồn chợt lạnh tới sao băng.

(Thơ theo chuyện kể của Trung Thanh Vân )
Ngọc Bích

21.12.07

Thơ với đời


Thưa rằng em cũng làm thơ
Kiếp tằm nên mãi nhả tơ ơi người !
Thơ không theo gió lên trời

Thơ không đem đốt để rồi thành than

Thơ không héo úa, không tàn
Thơ còn là cả hành trang đời mình
Thơ đi từ buổi bình minh

Thơ về chiều xuống bóng hình, thời gian

Thơ bay lên cõi Niết Bàn
Thơ mênh mông biển, miên man lòng người
Lời thơ lưu lại muôn đời

Lời thơ em viết gửi người thế nhân

Thưa anh trong cõi vô ngần
Thơ là thông điệp gửi vần yêu thương!

Ngọc Bích

Thơ say

Chén vui xin lại rót đầy
Chén buồn ta uống cuồng quay đất trời
Uống đi anh! Chén em mời
Xin anh cạn nốt kẻo trời tối mau

Chén vui nối tiếp chén sầu
Dành riêng em, chén thương đau một mình
Mời anh đây chén chung tình
Lại thêm chén nữa cho mình dễ quên

Nghiêng chai rót rất êm đềm
Rượu ngon anh ạ ! uống mềm môi ơi!
Uống cho mình, uống cho đời
Uống xong đất thấp mà trời vẫn cao?

Ồ hay! Mới lạ lùng sao?
Chén kia mới cạn mà sao đã đầy?
Phải chăng mình đã…đã say
Lại còn nguyên một chén này nữa chi?

NgọcBich

Nước đục làm buồn cả khúc sông

Lòng sông nước vẫn chảy êm trôi
Đất lở một bên đất lại bồi
Lau thưa cỏ mọc đầy đâu đó
Nước sông lúc cạn lúc đầy vơi

Nông sâu bến đậu với đò xuôi
Nước chảy về đâu tận cuối trời
Khách đợi sang sông bờ vắng lặng
Nước đục trôi mau dưới nắng vàng

Ôi dòng sông cũ đẹp làm sao!
Một thuở xa xưa một thuở nào
Tôi đứng bên này bờ bến Hải
Nhìn về phương ấy vẫn nao nao

Sông Gianh ôi đã vào danh sử
Bến Hải vì đâu cũng lệ trào
Bản Giốc một thời đâu cột giốc ?
Cam Ranh "bán đảo" bán rồi sao?


Đất nước của chung ai há dám ?
Lòng sông nước đục cũng đau sao ?
Tự Do hai chữ sao mà đắt !
Mộng ước Thanh Bình giá lại cao !

Cỏ bồng chẳng nỡ lìa xa gốc
Nước đục , trôi theo sóng dạt dào
Cây cầu qua bến người ta bắc
Nước vẫn trôi qua rất đục ngàu ???
Ngọc Bích

19.12.07

Bạn tôi

Bạn tôi cũng thích làm thơ
Cho tôi đỡ phải bơ vơ độc hành
Đóa thơ vừa nở trao nhanh
Gửi nhau rất vội mực đành chưa khô

Từ nơi đất khách sông hồ

Quê hương xa cách hồn cô đọng sầu
Vườn đời muôn sắc ngàn màu
Ánh sao sẽ tỏa sáng sau sương mù

Cho dù tuổi đã vào thu
Tình tri kỷ khó lắm ru ? không mờ ?
Nhớ khi cùng bạn trao thơ
Gửi lời, gửi ý tình như rất ...đầy

Cho dù trai đatù ngừng quay
Không hề đổi được phút giây qua rồi
Xa quê hương ,những mảnh đời
Cùng chung ý hướng ta ngồi bên nhau

Quê nhà bát ngát hương cau
Nắm tay bạn sẽ cùng nhau ta về

Cơn mưa

Ngọc Bích

Sao em cứ nhớ anh à !

Anh hình như lại....như là đã quên
Lâu rồi lòng lạnh như tiền
Mà em thì....trái tim mềm hỡi ôi

Em còn mãi gọi tên người
Vẫn in những dấu son ngời trong tim
Nhủ lòng rằng cứ muốn quên
Mà sao nỗi nhớ còn bên nỗi sầu

Cánh chim bay khuất nơi đâu
Mà trong tổ cả khối sầu chia phôi
Nửa thương nửa nhớ khung trời
Còn vương hơi ấm một thời thiết tha

Đám mây xám nhạt lướt qua
Cơn mưa nhớ đổ chan hòa trên mi

Người ta canh kiệu thì ngon

Ngọc Bích
Và xin kể hầu quý TIÊN, SƯ, và CHA nhà bác Hồ một câu chuyện ...vô duyên nhưng có thực sau đây:Người ta canh kiệu thì ngonTôi canh hương án thì đòn vào lưngAnh chồng hí hửng khoe với vợ:- Bu nó ơi ! Bữa nay tôi qua nhà ông bà Bửu Cung, dòng họ vua chúa có khác, bà xã của ông ấy mời tôi ăn cơm với gia đình bên ấy. Bà ta nấu ăn sao mà vừa ngon, vừa khéo, thật ăn một bữa nhớ đời.Chị vợ cán ngố cao tuổi đảng nghe mà bực mình ,săn đón hỏi chồng:- Thế nhà bên ấy mời thầy nó ăn những món cao lương mỹ vị gì mà nức nở khen nào?Anh chồng đủng đỉnh đáp:- Có gì đâu đặc biệt, chẳng qua là bà ấy khéo chế biến ra cái món ngon mà giản dị, chỉ là bát canh kiệu ăn với món Thủy Tinh Cung Cầu . Hôm nào bu nó qua học cách nấu cho tôi bát canh như thế là đủ rồi.Chị vợ lườm chồng một cái rồi mới thủng thỉnh nói:- Được rồi, cơm nhà quà vợ có bao giờ ngon ! Bữa nào tôi nấu cho bát canh khác, ăn thử xem có ngon bằng vạn lần ấy chứ ! Bác Hồ quen an cực khổ nên chẳng cần gì những món cao lương mỹ vị cầu kỳ như thế cả. Thầy nó chỉ đua đòi mấy cái thứ TTS của bác Hồ (Tiểu Tư Sản nhưng dân chúng cứ bình dân mà diễn nghĩa kiểu nôm na ra câu..Tiên Tổ Sư của nhà bác Hồ )Thế rồi từ đó chị vợ cứ loanh quanh trong làng tìm tòi cách nấu canh...kiệu. Tìm mãi chẳng ra chỗ nào có ...kiệu để trổ tài nấu canh dằn mặt chồng cho biết tài bà. Thôi thì tìm chẳng được kiệu để nấu canh, chị nghĩ hay là mình thay bằng thứ khác...Cái này ngon chán. Cứ thế chị chế biến món canh đặc biệt cho chồng lắc mắt. Chị mời chồng một cách hớn hở:- Thầy nó vào xơi cơm, bữa nay em nấu món này ngon gấp mấy lần canh kiệu nhà ông Bửu Cung ấy chứ, còn món Thủy Tinh Cung Cầu thì...thầy nó cứ ăn xong là sẽ thấy ngay ý mà.- Lạ nhỉ ,hôm nọ họ dọn lên bàn ăn chung với canh kiệu mà bu nó ?Chị vợ khễ nễ bưng mâm cơm lên, bát canh nóng khói lên nghi ngút, đỏ tươi thấy lạ mắt quá, anh chồng hỏi:- Ô hay , bu mày nấu món gì chứ đâu phải canh kiệu?- Tôi tìm mãi trong làng chẳng ai có kiệu cả, tôi ra đình thấy cái hương án sơn son đỏ đẹp nên nạo lấy ít mùn sơn đem về nấu đấy Ôi chao! hương án ắt phải ngon hơn kiệu chứ?Anh chồng tức cười về chị vợ cao tuổi đảng thấp tuổi đời và nhất là về cái Đỉnh Cao Trí Tuệ Thấp thì quả là chị xứng danh con cháu nhà bác Hồ của chị nên anh lại nổi cáu vì đói mà bát canh kỳ lạ kia thì ai ăn cho được . Thế là anh chàng nổi đóa, rút ngay cái xe điếu vút vào lưng vợ đánh đet một cái, tay đánh vợ miệng mắng:- Ngu gì ngu lạ ngu lùng . Canh kiêu là canh nấu bằng củ kiệu chứ ai lại nấu bằng mùn gỗ long sơntừ cái hương án ra cho chồng ăn bao giờ ấy nhỉ ? Thế bu mày chỉ biết có kiệu là cái kiệu ơ đình làng thôi ấy à?Chị vợ ấm ức vì bị đòn chồng và lại tiếc công mình nấu bát canh mà còn chê, bèn cãi:
- Người ta canh kiệu thì ngon- Tôi canh hương án thì đòn vào lưng..hu hu hu !! Người ta bảo tôi là hễ thầy nó cứ ăn hết bát canh hương án này xong là thế nào cũng phải ra...Thủy Tinh Cung cho cá tra nó đang Cầu khẩn đấy. Nên cái món sau gọi là Thủy Tinh Cung Cầu. May mà tôi chưa học thêm chứ nếu ...thì chắc bị đòn đến văng cả bác ra ấy nhỉ ?Theo chính sách của bác Hồ và đảng thì chẳng còn ai xứng đáng để ngồi lên kiệu cả nên cái kiệu thường để ở đình làng đã bị phá ra làm củi thiêu chó bữa tiệc đãi cán bộ cao cấp về làng mất rồi. Cái hương án sở dĩ còn lại chắc là để dành bữa nào ăn khao nếu các quan chức Trung Quốc chịu nhận làm lễ đốt con cái ghẻ đem về nước. Người Băc hay gọi con cái ghẻ nay là ghẻ Tầu. Hương án còn lại nên chị cán ngố mới có dịp cạo mùn ra mà nấu canh thay thế cho kiệu .Thực ra thì hương án to hơn kiệu là cái chắc thế mà sao canh kiệu lại ngon còn canh Hương Án thì đòn vào lưng? tôi thực chưa hiểu . Còn như tôi chưa ăn canh kiệu mà cũng chẳng bao giờ muốn nấu canh hương án cho chồng ăn cả nên chẳng biết làm sao có món Thủy Tinh Cung mà cá tra vẫn nhốt riêng một cầu...chơ các Tiên, Sư, và Cha nhà bác Hồ chỉ dùm dẫn giúp !Còn như theo lời bà ngoại tôi chỉ dạy thì món Thủy Tinh Cung Cầu chả có gì lạ cả mà chỉ là một cái tên đặt cho món Thịt Đông nấu bằng chân giò lợn(heo) đổ vào trong một cái bát tạo ra hình tròn rồi khi đem bầy trên mâm cỗ bà bảo đem hai cái bát úp vào với nhau trưng trên đĩa sâu lòng sẽ tạo ra hình tròn như quả địa cầu và chất chong, dẻo của gân và bì sẽ cho ta cái cảm giác là chúng ta sẽ dùng nguyên một quả địa cầu bằng thủy tinh làm món ăn trong bữa. Món này thường ăn với dưa cải muối chua có màu vàng để hòa hợp chất béo và chất rau đưa chung vào khẩu vị món ăn bình dân vừa đẹp mắt vừa ngon miệng.

12.12.07

Giấc mơ

Trong mơ , em kể anh nghe:
Ngưu Lang Chức nữ tìm về gặp nhau
Cầu Ô nước chảy qua mau
Cuốn theo nhiều đám mây sầu mà thôi

Trong mơ... đã gặp nhau rồi
Tay trong tay , lá vàng rơi ngập đường
Thong dong bên mái thư hương
Kề vai ngắm ánh nắng vương cuối chiều

Trong mơ ...vẳng tiếng sáo diều
Chén trà ấm biết bao nhiêu ân tình
Thoi tơ ngày tháng qua nhanh
Hương còn thơm ngát thơ anh thơ nàng

Trong mơ...và giấc xuân vàng
Khiến đôi cánh én ngỡ ngàng bay theo
Và em trong một buổi chiều
Âm vang nghe gió xuân reo mây Hằng

Đôi chim chợt vôi vàng bay
Trong mơ ...tỉnh giấc mơ ngày xuân qua
Ngọc Bích

Viết lại tên anh trên bản đồ

Em gửi về anh cả khối tình
Muôn lòng trong những buổi bình minh
Triệu người chung nỗi buồn hiu hắt
Và cả ...em cùng rất nhớ anh

Em gửi về anh nỗi đợi chờ
Những chiều nắng nhạt chẳng phai mơ
Vẳng nghe bản quốc ca trong gió
Là tiếng hồn quê sóng vỡ bờ

Em nói anh nghe nỗi nhớ nhau
Saigòn tên đổi lúc ... ban đầu
Người đi , cả triệu người xa tắp
Quê cũ , cờ xưa bị đổi mau

Em biết , không lâu , chẳng muộn màng
Một ngày , lịch sử sẽ sang trang
Cả triệu đồng bào chung nỗi hận
Đòi lại quê ta, những xóm làng

Em báo với anh một niềm tin
Của người xa xứ , vạn con tim
Về lại Sàigòn , nơi chốn đóù
Cùng nhau quyết hẹn để đòi tên

Tên cũ cờ xưa vẫn của chung
Hùng binh dũng tướng chẳng khoan dung
Non sông hoa gấm luôn ngời sáng
Hồ tặc ,gian tà sẽ cáo chung .

11.12.07

Sáng mồng một Tết

Sáng mồng một cũng đi làm
Nắng Xuân nhạt lắng trong sương sa mù
Nghiêng đầu kẻo tóc ướt mưa
Tóc chen sợi bạc, sợi xưa hạt huyền

Nhìn mưa đọng giọt mái hiên
Hoa đào rộ nở một bên cạnh rào
Bỗng nghe lòng chợt xôn xao
Thương thân viễn xứ dạt dào nơi đây

Nắng xuân hong nỗi nhớ đầy
Bên hiên hàng xóm ,ngọn cây .. .. lưng trời
Nuốt đi giọt lệ trên môi
Thế mà cũng đã nưa đời tha hương ! !!

Bánh xe lăn nỗi chán chường
Thương thân lá rụng trên đường quạnh hiu
Lái xe , lái nỗi buồn theo
Chở thêm nỗi nhớ quê nghèo xa xôi

Ơ hay, mồng một Tết rồi
Ta đi làm, cuối nẻo đời trong mưa
Thế là.. .. hết sáng ,lại trưa
Đến chiều về.. .. hết nắng. Thừa mùa Xuân
NgọcBích

10.12.07

Cạn chén cùng em

Cạn chén cùng em

Uống đi anh, một chén đầu
Cùng em nuốt những giọt sầu vào tim
Mời anh cạn chén ưu phiền
Cùng em ta sẽ uống quên đất trời

Kìa anh ! chén ấy em mời
Uống đi anh để thấy trời Huế xưa
Dòng Hương Giang bến mộng mơ
Sài gòn tươi nắng ban trưa thanh bình

Hồ Gươm xanh liễu buông mành
Từ Nam Quan ải dân mình ấm no ?
Cà Mâu cuối nẻo dặn dò
Tiền Giang sóng nhẹ câu hò ầu ơ

Kề vai anh nhẹ em đưa
Bàn tay hờ hững nắm hờ bàn tay
Chỉ câøn một chút men say
Chén vơi ,cạn chén lòng quay quắt buồn.

Đọc kỹ xem xong nhớ trả ....lời

Khởi sự từ mộột vài bài thơ và bài viết hay những hình ảnh đẹp vui mà Ngọc Bích gửi đến cho các bạn mà chờ đợi mãi chẳng thấy ai trả ...LỜI , trả vốn chi cả nên Ngoc Bich bèn gửi đuà một bài có ý dặn dò và Trần Việt Yên đáp lại . Do đó đã gây nên một giai thoại đùa vui giữa trên net Ngọc Bích và Trần Việt Yên . Mời quý bạn tham dự mua vui mà thôi.

Lời hay ,ý đẹp gửi cho người
Đọc kỹ xem xong nhớ trả lời
Nếu hay, nếu thích...thì thêm nữa
Nhuợc bằng chê, chán ...gửi cho RUỒI.
Nữa mai tớ có bài chi khác
Chỉ gủi cho người thích đọc thôi
Quý bạn chớ hòng chê trách tớ
Đọc chẳng trả lời tớ sẽ ...THOI.
( Thoi là một lời hăm dọa gửi đi từ Thần Ni nên nó vô duyên chi lạ )

Ngọc Bích
Hoạ: Mượn hoa cúng Phật

Thơ của người ảnh cũng của người
Gởi đi là bắt trả lời... lời
Rằng hay cũng của người ta chớ
Mà dở cũng không nỡ đuổi ruồi
Mai có bài chi thời cứ gởi
Đọc hay không đọc biết mình thôi
Mượn hoa hiến Phật còn đòi oản
Chẳng oản chẳng xôi tớ thế thôi!!!
Trần Việt Yên

CẢM THU


Thu đã sang rồi , bạn ở đâu !

Nơi đây cây lá chớm thay màu ,
Mình ta thơ thẩn trên đồi vắng ,
Để gởi hồn về thương nhớ nhau .

Thu đã sang rồi , bạn biết không ?
Ở đây buồn héo cả tơ lòng .
"Hồ trường" chưa cạn lưng lưng chén ,
Mà sóng sầu lên đã điệp trùng .

Thu đã sang rồi , bạn có nghe !
Lá thu xào xạc rụng quanh hè .
Có mơ hồ thấy trong tiềm thức ,
Tiếng gió trao tình qua khóm tre !

Áng mây nào lơ lửng tầng không ?
Đem niềm thương nhớ tới mênh mông !
Hồn quê mãi đậm màu lưu luyến ,
Dù muốn khuây nguôi cũng ngại ngùng .

TUỆ QUANG

Xuân cảm


Họa bài Thu cảm của nhà thơ Tuệ Quang

Xuân đến rồi đây anh ! anh đâu?
Cali hoa lá sớm thay màu
Nắng xuân chưa ủ nồng hơi ấm
Một sớm xuân về nghĩ đến nhau

Xuân đến rồi đây anh biết không?
San Jose có kẻ chờ mong
Hỏi anh lòng có nghe xao xuyến?
Thư tới quê nhà ,nhận được không ?

Xuân đến rồi đây anh có nghe?
Phải chi anh đến kế bên hè...
Để nghe em nói lời ao ước:
Sóng bước cùng ai mỗi bước về…

Xuân dẫu xa nhau một khoảng không
Thì niềm mong ước vẫn mênh mông
Mong được mời anh ly rượu nhỏ
Vơi ngụm xuân , vơi nỗi ngại ngùng

Chiều cuối đông



Ngọc Bích
Tặng tác giả " Cõi tạm "

Ta giờ lúc tỉnh lúc điên
Khi Vui với lúc Ưu phiền như nhau
Chiều cuối đông biết tìm đâu
Quê hương. hai chữ từ lâu không hề.. .

Lúc vui: Ta ước mơ về
Khi buồn : Cõi tạm gần kề.. ..cố hương
Nhặt hoa vàng rụng ven đường
Đóa Vô thường tỏa ngát hương nơi này

Nắng chiều thoi thóp đâu đây
Chìm trong mây, lẫn trong cây.. ..mái lầu
Không gian tím ngắt một màu
Tím luôn cả một mối sầu không tên

Lại thêm nỗi nhớ vô biên
Quê Hương ta chốn triền miên bụi hồng
Người đi trong cõi hư không
Để người " Cõi tạm " lạnh lùng.. .. cuối năm.

8.12.07

Định nghĩa chữ danh (Thơ chua )


Chữ danh là cái thứ chi ?
Cớ sao khi cứng lại khi thì mềm ?
Khi cứng thì nó ngỏng lên
Ấy là danh dự ở trên cõi đời

Khi mềm thì nó lại ngồi
Bên thềm dĩ vãng ôi thôi đáng buồn
Khi nó lách , lúc nó luồn
Ấy là danh lợi phường tuồng, gớm thay

Khi thì như vạt khói cay
Làm cho mờ ảo cả ngay mắt huyền
Chữ danh khép kín lại thêm
Ấy là danh hão , trở nên tầm thường .

Khi danh to, lợi cứng cương
Tất nhiên hễ tiến không đường tháo lui
Chẳng qua một mớ bùi nhùi
Chỉ như đốm lửa cháy rồi tắt im. Ngọc Bích

Đi bộ sáng nay


Đi bộ sáng nay

Một mình em đi bộ sáng nay
Trời còn hơi lạnh dưới sương bay
Giơ tay vuốt tóc hình như ướt
Sợi tóc buồn lây dưới ngón tay

Chân bước lòng đau chẳng muốn dời
Bước qua, rồi những bước … xa xôi
Bước thương bước nhớ về quê cũ
Và bước dừng chân …tận xứ người

Những bước chân nghe vẫn ngập ngừng
Vào trong nỗi nhớ rất dưng dưng
Qua bao những quãng đời hư ảo
Trạnh nhớ quê nhà… giữa khoảng không .

Mơ buổi ta về lúc chớm thu
Miền quê một sáng hết sương mù
Đi trong nắng sớm nhiều em bé
Dưới mái trường vang bản quốc ca.

Em chợt ngừng chân trước bực thềm
Hồn ngưng theo những bước chân êm
Tiếng còi xe bỗng làm em tỉnh
Cái tiếng còi xe ! đáng bắt đền !

Ngọc Bích

7.12.07

Cái roi tre.


Mẹ tôi vớ cái roi tre
Răn đe:" Chớ rủ bạn bè tắm sông
Mỗi khi mưa gió bão giông
Tránh lội nước đục ! kẻo không ăn đòn !

Thế rồi mẹ ốm mươi hôm
Trong nhà ngoài ngõ đã nom buồn dần...
Mẹ thôi phơi áo ngoài sân
Giàn hoa thiên lý rụng gần gốc rơm

Hoa nhài nở chẳng còn thơm
Ấm trà nguội ngắt, lư hương đầy tàn
Mẹ tôi sốt, lại mê man
Tôi bên giường mẹ cầm sang tay bà

Tự dưng tôi muốn khóc òa
Nỗi đau nào có phải là roi tre?
Tôi ra đứng lặng sau hè
Mẹ tôi quăng cái roi tre đâu rồi?

Âm thầm tôi gọi :Mẹ ơi !
Con thương nhớ mẹ và lời răn đe
Nhớ luôn cả chiếc roi tre
Mẹ nơi đâu biết có nghe lời này ?

Chiều Cali



Chiều nay mãi tận Cali
Nhớ Sàigòn quá! Nhớ chi lạ lùng !
Đã bao năm tháng tận cùng
Mà sao lòng vẫn âm thầm lệ rơi

Sàigòn niềm nhớ không nguôi
Trong hiu quạnh thấy tiếc thời dấu yêu
Cali cũng có những chiều
Mang hình ảnh của ít nhiều quê hương

Chợt nghe lòng bỗng dưng buồn
Màu hoa phượng tím... như tuôn mạch sầu
Hồn quê lãng đãng nơi đâu
Phất phơ gió thoáng qua mầu mắt em

Học bài thi dưới cột đèn
Nhặt từng cánh phượng đỏ ... em rất buồn
Cali mưa nắng thất thường
Chao ôi là nhớ là thương Sài Gòn

Saiòn như có linh hồn
Có mưa bay, có gió buồn ,mây thương
Sàigòn trong cõi vô thường

Sống cùng tôi những chặng đường đã qua
LÍNH nói chuyện tếu .
.....Ai nói với em nếu anh là lính....không biết nói yêu những khi gần em.

Tiếng hát vừa dứt thì Ngọc đã thấy Minh, An, Nhân ùa vào cười rầm rầm như chợ vỡ.

_ Bậy, bậy quá tụi bay ạ! làm gì có cái vụ " Không biết nói yêu những khi gần em " vả lại cái câu đầu càng hỏng nữa

Lập tức cả bọn nhao nhao lên :

_ Ừ ! đúng đó, chả xứng với tư cách của lính tụi mình tý nào cả.

_ Mà sao hôm nay Ngọc nhà ta lại đổi món lạ thế? Xưa nay cô nàng toàn hát những Gửi Gió Cho Mây Ngàn Bay của Đoàn Chuẩn , Từ Linh, Em Tôi của Nguyễn Hiền, Ngày Về của Hoàng Giác, hay ít ra cũng Đêm tàn bến Ngự của Dương Thiệu Tước hoặc Tình Ca của Phạm Duy, sao lại đi lạc qua bài hát của lính tụi mình thế nhỉ ?

Ngọc yên lặng một lúc mới ung dung nói :

_ Tại... vì các anh chưa nghe câu kế tiếp đã vội phê bình đấỵ


_ Đâu, đâu câu kế tiếp ra sao nào, em ca quá cỡ thợ mộc cho tụi anh nghe nào !
_ Được rồi, nghe đây, nghe đâỵ...
Ngọc chụm hai bàn tay vào nhau, giả đò làm thành cái loa rồi chu mỏ hát tiếp như kêu Hội nghị Diên Hồng:
_ Toàn dân nghe chăng...Sơn hà nguy biến...Nên hòa hay chiến???Thôi đùa các anh tý cho vui chứ câu kế tiếp dễ thương lắm à ... "Khi lính đã yêu rừng tàn núi lở...Tình còn vững bền muôn thuở " Đó các anh thấy chưa ? Mà cái tình của lính nó còn thêm....Bao la như lòng đại dương nữa kia ! Các anh chả chịu hiểu và bình cái lý ra cho nó có ý nghĩa và duyên dáng tý nào cả .
Cả bọn vỗ tay loạn cào cào cả lên, Minh trêu Ngọc :
_ Gớm ai ng em tôi lại văn chương mô,t bụng thế kia chứ ! Văn con trai hay văn con gái đây ?
Số là Ngọc đang có thai đứa con đầu lòng nên nghe Minh nói thế ai cũng bật cưi khiến Ngọc vùng vằng :
_ Em không đùa đâu, này nhé khi ngưòi ta nói đến thi sĩ yêu thì ngưòi ta ví người yêu của thi sĩ là Nàng thơ, mà khi nói đến tu sĩ thì người ta coi người yêu hay tình yêu của tu sĩ là Tôn giáo là Dức tin v. v.Vậy khi nói về Lính và về tình yêu của lính ¡t phải nghĩ rằng người ta nói đến non sông đất nước chứ thì mới có câu " Khi lính đã yêu rừng tàn núi lở...Tình còn vững bền muôn thuở chứ , các anh mới là ..là....
_ Là làm sao nào ?


_ Là lính !An cười xòa rồi tiếp :

_ Này đ ta nói chuyện lính cho mà nghe, hôm ta mới về đơn vị, có thằng đàn em tới, mon men làm quen :" Thưa Trung uý, em là tài xế, có nhiệm vụ đưa rước Đại uý Hòa,Trung uý Đức, trung uý Phi và luôn cả trung uý nữạ Em tên Nguyễn Thừa Dụ, khi nào cần di chuyển , đi đâu trung uý cho gọi em( vì 4 chúng tớ phải đi chung 1 xe jeep) Hoà vừa dứt lời giới thiệu, cả bọn đã cười ầm lên như nước vỡ bờ. Một chự lớn tiếng:
_ Thưa Trung uý tên cúng cơm của hắn đó, còn tên mà anh em đặt cho hắn nghe tệ lậu lắm trung uý !
Minh cưi hô hố hỏi :
_ Mà rồi đố ai biết tên anh em đặt cho hắn nó thế nào không ?


_ Chịu ! Chịu có ma nào mà biết.

_ Này nhé họ gọi hắn là Nguyễn Thua Đủ, Nguyễn Thừa Đụ và cố vấn Mỹ còn gọi hắn theo kiểu Mỹ tên trước họ sau mới là khổ cho hắn. Ai lại cứ mỗi khi họ gọi hắn là cả nhóm lại được một trận cười vì cố vấn Mỹ cứ hăn mà gọi Đụ Nguyễn.
Nhân chậm rãi cười châm thêm dầu vào lửa cho bùng lên một tràng cười
_ Còn chưa tệ bằng thằng bạn Đại uý của tao tên là Phạm Duy Cử, cố vấn mới bập bẹ tiếng Việt cư hễ trông thấy đâu là ... Hi Cu bọn nó đía vào : Này sao Mỹ nó tinh thế nó làm sao mà biết được là câu hai cu mà nó chào đích danh cậu được nhi??Hai Cu !
Cả bọn lại sằng sặc cưi, bỗng cánh cửa xịch mở, lại thêm hai (( lính mới)) nữa xuất hiện, chưa chi đã hỏi :

Cái gì mà zui quá vậy ? bật mí cho tuị này nghe với nào !

Hai tên lính mới nhập cuộc vui vô tận đêm trung thu đó là Lân và vợ - Liên- họ toàn là những cựu Chu Van An cả, cộng với con cháu hai bà Trưng là Ngọc và Liên, cứ thế là cuộc đấu láo b¡t đầu tưng bừng. Ngọc tố ngay :

May quá Liên là dân ban C, văn nghệ mau mau vào cứu bồ đi chứ gặp 4 ông lính nhà ta sao mà toàn văn nghệ nhà banh không à !
_ Sao, sao các anh ỷ đông lấn lướt bạn tôi hả ?

Thế là cả mọi ngưi được dịp hùa vào :
_ Không có đâu, tụi này đang chế nhạo Ngọc ở nhà, đeo ba lô ngược( có bầu) mà dám hát những tình khúc của lính tụi tôi, lại còn chê tụi này không biết bình thơ lính nữa kìa .
Minh còn trêu Ngọc thêm:_
_ Vả lại Ngọc nghĩ coi tụi anh toàn là dân Văn khoa,luật khoa, dược và Y khoabị động viên động hòn cả thì tuy là lính nhưng cũng văn nghệ l¡m chứ bộ. Đâu phải loại lính V.C x ơ xơ huyền x, t i ti sắc tí mà !
_ Thôi dẹp cái vụ chê lính Việt cộng đó lại, tại vì tụi nó mà ngu, mà dốt thì cũng chỉ là chuyện đúng luật tạo hóa mà thôi . Vì con ngưi khôn ngoan, ý thức ai thèm làm V.C .
Ngọc nhân danh là nữ chủ nhân bèn nhẹ nhàng phán :

_ Thôi Liên ơi, phụ với mình làm nước m¡m gừng đi rồi b¡t đầu ăn là vừa đó, ai cũng búng đói rồi
Các bạn lục đục kéo bàn kê ghế ra sau hiên nhà, cái sân sau căn nhà cư xáLê Đa.iHành nhỏ nhắn, 4 thước bề ngang , 4 thước bề dọc còn thêm vài chậu quất, chậu mai, chậu bông giấy, chậu trúc vàng to tướng mà lại còn cả 4 cậu lính thật và hai cô vợ lính nữa thì cũng hơi chật chộị .
Nhưng mà ai cũng hồ hởi, hả hê vui vẻ vì lâu lâu mới có cơ hội gặp nhau , mấy thuở cùng được nghỉ phép một lượt như thế, do đó họ cho là ấm cúng thân mật và không khí của tiết trung thu làm họ cảm thấy thật êm đềm thoải mái.
Sau khi bàn ghế và thức ăn đã được don xong, mấy ông đực rựa đốt thuốc lá khói um tri rồi b¡t đầu khui bia 33 thì Liên ré lên :
_ Mấy anh trai khói lửa ơi, bê hộ cái hoả lò ra để nướng mực cho thơm mùi dân tộc chứ . Thức ăn xôm tụ lắm , bà Ngọc ((ăn dở)) nên thèm chua có món nem nướng, khế chua, chuối chát, lẩu thập cẩm, lại cả mực nướng cho mấy ông đưa cay nữa, lại thêm món ốc hấp chấm nước m¡m gừng thật là tuyệt cú mèo, ăn ốc trông trăng đúng quá rồi !
Tất cả xúm nhau vào b¡t đầu ăn thì Minh phá đám :
_ Này mấy ông ơi, tôi nghi cái thằng cha mới dọn tới cuối dãy nó là V.C quá đi !
_ Lý do nào mà ông nghi nó V.C vậy ta ?
_ Dễ hiểu quá mà: nó ngu mà lại hay nói phét nữa thì đích thực là ((hắn)) rồi còn gì ?
Ngọc ,vợ Minh phì cười hỏỉ :
Bộ cứ ai ngu mà laị hay nói phét đều là V.C cả sao anh ? Vừa thôi,dẫn chứng coi anh, mà phải có lý cơ đó .
Minh tức lý bèn phân bua với cả đám :
_ Này nhé, nó ngu bỏ mẹ đi ấy chứ lị, hôm trước tớ được phép 4 ngày, đem thêm 2 thằng bạn cùng trung đoàn về, gặp nó ngay đầu dãy, sau cái màn chào hỏi giới thiệu lỉnh kỉnh, nó thấy bọn lính tụi này zui zẻ quá, nó thích lắm, nhào vào đấu hót, cho đến lúc lú đuôi ra là nó nói nó đang dự trù học thêm đi thi Tú tài Ba thì tớ hoảng quá, sợ thằng này luôn.
Nhưng gặp thằng Kính Vẩu nó đếch chịu tha, nó cứ phăng phăng hỏi tới cho cu cậu được dịp nói phét thêm cho nó lòi đuôi dài ra . Ai lại gặp một thằng đã lùn mà trán lại còn vồ ra , mắt thì ti hí như thằng cha ấy mà Kính Vẩu nhà ta cứ làm bộ khen nhắng cả lên nào là cậu có trí lại có tướng thông minh nữa thì đó là lợi đim, cậu trông rất tư cách trí thức quá mà , không ráng học đi đợi phải bị gọi đi động viên như tụi tôi thì phí của giời lắm đó. Kính Vẩu nó nói thế chó nào mà cu ngốc ta tưởng thật, cứ thế được đà nói phét miễn thuế thêm.


Minh vừa nói vừa cười rồi lại ngưng lại để cười tiếp làm cả bọn cứ rối cả lên líu tíu lại hỏi :


_Thế nó đại ngôn cái gì mà cậu khoái trí cười dữ thế?


_ Có gì đâu, nó tưởng bở bảo rằng ừ !mấy cậu nói đúng đó để tôi phải bớt đi chơi đi chứ cứ gặp mấy ông bạn già, loại thi sĩ cả âý mà, bạn cứ rủ rê đi uống rượu, đi nhảy đầm luôn đến hỏng chuyện mất.


Thằng Kính Vẩu nó chúa đểu, nó thấy nói thế , bèn hỏi kháy cu cậu liền :


_Thế quen với những thi sĩ nào nhỉ, hôm nào giới thiệu cho tớ quen với nhé .


_ Uí chà, đủ cả anh Nguyễn Bính, anh Nhất Linh, Vũ Hoàng Chuơng, Quách Đàm, Hoàng Cầm lu bù .


Kính Vẩu thấy nó nói phét đến độ dám lôi cả tên những thi sĩ đã qua đi ra để mà bảo rằng họ rủ nó đi chơi,đi uống rươu thì quả là nó nói láo quá, bèn xỏ lá nhẹ một câu:


_ Thế thì bữa nào, tớ phải nhờ cậu giới thiệu cho gặp họ mới đươ.c. Cứ mong là được dịp gặp họ thì thỏa ước vọng lắm vì rằng cứ đọc văn, đọc thơ mà chả bao giờ được thấy mặt họ cả, may mà quen cậu thật là gãi đúng chỗ ngứá.


Được đà, ông hàng xóm V.C nhà tớ lại càng nói phét tràn cung mây lên nữa:


_ Dễ quá mà, Hoàng Cầm cậu thích nhất hả?


Kính Vẩu khong bỏ lỡ cơ hội, tụi mình biết nó đùa dai cỡ nào mà, nó cứ phây phây nói:


_ Ờ nhất là tớ đọc(( Lá diêu bông )) của Hoàng Cầm, được quá đi .Cậu thì sao, cũng thế hả ?


_ Đâu chỉ có thế như cậu, tớ còn đọc cả hai ,ba thứ lá khác mà ông ấy viết nữa cơ .


Kính Vẩu vẫn chưa chịu buông tha,hắn còn bồi thêm một cú đá song phi nữa:


_ Thích nhỉ, cậu đọc nhiều hơn tớ thực đó, thế cậu có đọc Đoạn Trưng Tân thanh của Nguyễn Du không nhỉ ?


_ Ôi chào, quyển đó ai mà thèm đọc, tớ đọc truyện Kiều của Nguyễn Du cơ, để hôm nào ông ấy lại chơi tớ sai người qua kiếm cậu lại giới thiệu cho biết .


Thấy nó dọa giới thiệu ngay cả Nguyễn Du với Kính Vẩu, tớ sợ quá phát rét, nghĩ bụng" Ôi,thằng cha uống thuốc gì mà liều vậy " liền đi một đường rủ Kính Vẩu và Tiệp cận(đeo kính cận )phú lỉnh cho được việc nhà binh chứ lỡ gặp Nguyễn Du tiên sinh thứ thiệt thì còn gì là đi trai lính chiến của tụi mình nữa


Cả bọn phá ra cưi lay lay vai Minh :


_ Thôi đi ông ơi, thi đại này (1968) làm gì còn có thứ người ngu và nói phét đến cỡ đó, chắc ông thêm bớt ra chứ ai lại đến nỗi đó.


_ Thì bảo đảm là chuyện khó tin nhưng có thật mà, không tin cứ hỏi Tiệp cận hay Kính Vẩy mà coi . Từ tấm bé đến giờ thăng đến chức Trung uý tớ chưa nghe ai nói phét mà lại ngu như tên này cả.Không những đã đòi thi Tú tài Ba, mà còn đọc hai ba thứ lá khác ngoài "Lá diêu bông" của Hoàng Cầm nữa thì đến độ rồi Đã thế còn đòi giới thiệu cả Nguyễn Du cho Kính Vẩu nữa thì hết chỗ nói


Ngọc cười hiền lành nói với chồng:


_ Thôi mà anh, tội nghiệp ông ta chắc chỉ đọc biết qua loa thôi, mà lại gặp các anh lính tráng và tếu quá nên ông ấy nghĩ là nếu có nói cũng chả ai hơi đâu mà kiểm soát, kiểm duyệt mà, Liên và cá anh anh ốc đi kẻo nguội.


Vợ chồng Lân Liên bắt đầu ăn mà Nhân ,Minh, An còn chưa đã cơn cười Bỗng Nhân thật thà hỏi :


_ Này có khi hắn quen ai tên thật là Nguyễn Du thì sao ?


_ Thôi đi Nhân ơi, nó nói phét từ đầu thì Nguyễn Du nó tha gì mà không quen, bộ cậu không tin tớ sao ?


Nhân vốn hiền lành, khà khà cưi bảo bạn :


_ Thì tôi vẫn tin cậu chứ, nhưng mà cái phần khó tin là ông hàng xóm của cậu cơ mà .


Minh cười và nói :


_ Không khéo tôi phải thụ huấn ông hàng xóm một khoá để nói chuyện cho người ta tin mới được. Còn riêng chuyện này thì tớ nhân danh Trung uý, quân số 7471243, quân đoàn 483 nhập ngũkhoáVBQGDL ngày 4 tháng 11 năm 1964 danh dự cuả một quân nhân tại ngũ thề là tớ không nói ngoa cho hắn đâu


_ Ừ ! cái kiểu thề "Rằng ai mà nói dối ai , thì tri đánh chết cây khoai giữa đồng chứ gì ??


Ngọc về phe với bạn trêu chồng thêm :


_ Em biết rồi, anh hoàn toàn nghĩ " Tầm phải " trong vụ này, cho nên từ nay trở đi mình có thêm câu : Ngu như V.C hay nói phét như V.C ấy anh nhỉ ?


Minh ôm vai vợ hỏi :


_ Thế em có nghĩ là anh sỉ vả ông hàng xóm của mình là ngu mà lại nói phét như V.C ấy là đúng là phải không hả em ??


_ Thật mà, em cũng phải nói với anh rằng em tin là anh nhận xét đúng ,để em thề như anh cho mà coi " Rằng ai mà nói dối chồng ,thì tri đánh chết cây hồng ngoài sân "


Mọi người lại được dịp cùng cười vợ chồng Minh Ngọc .Riêng An bấy giờ mới thủng thẳng nói :


_ Nói về Nguyễn Du mà chỉ biết khen DTTT hay chỉ mê thơ Nguyễn Du thôi thì chưa đủ. Bữa nay ăn ốc thì phải nói mò, để tớ kể cho các cụ nghe một giai thọai về Nguyễn Du nhé, mà là NguyễN Du thứ thiệt chứ không phải là cái nhà ông Nguyễn Du bạn của ông hàng xóm nhà cậu đâu nghe Minh .


Các bạn châu đầu lại hỏi An :


_ Cậu là dân Văn khoa trước khi nhập ngũ thì chắc chắn là phải hơn gã thi Tú tài Ba rồi, hễ nói bố láo tụi tớ thụi cho đấy nhé.

An laị tà ta chấm một con ốc béo vàng vừa được khều ra bằng cái đanh ghim vào trong chén nước m¡m gừng thơm phức rôi mơ;i đủng đỉnh vừa nhai vừa nhai vừa nhai vừa kể tiếp:

_ Chuyện này có thực, mà tớ cũng danh dự thề như vợ chồng Minh Ngọc rằng thì là.. tớ Trung uý VBQGDL khoá70, taị ngũ, KBC 43015 vì là một quân nhân tớ bảo đảm không nói sai một chi tiết nào .Chỉ có caí điều mà chúng tớ đàm thọi thì là sản phẩm mà chúng tớ phao vu cho Nguyễn Du tiên sinh thôi chứ tụi tớ hoàn toàn dùng nguyên văn thơ Nguyễn Du theo đúng caí kiểu gậy ông đập lưng ông mà. Bảo đảm .
Ai cũng nhao nhao lên phản đối:
_ Nói đại đi cho tụi tớ nghe, còn dặng da bà lão maĩ, chán mợ đi.
_ Thì từ từ tớ kể có đầu có đuôi nào !

_ Chắc đầu thì đúng , thì thật còn cậu thêm đuôi vào chứ gì ?

An lắc đầu đáp :
_ Không cả đầu lẫn đuôi đễu thật, các cậu biết là tụi mình hay xúm nhau laị đấu võ miệng nên một hôm thư nhàn tụi tớ ăn tiết canh lòng lợn bèn đem Đoạn Trường Tân Thanh ra đấu láo , thằng Cù An Hưng mà tụi tớ còn gọi là Cù Văn( con cháu cuả Cù Thị mà) nó bảo cụ Nguyễn Du bất hủ , tài tình lắm, cụ tả Thuý Kiều có thai mà , hay thâ.t.

Nhân vẫn thật thà cãi:

_ Bậy nào, Thuý Kiều có bầu bao gi đâu !
_ Thật mà, đây nhé cụ Nguyễn Du viết Thất kinh, nàng chửa biết là làm sao ?? thì chẳng là cụ bảo nàng mất kinh, có chửa mà chưa biết tính thế nào hả ?

Cứ vậy mà cả lũ gật đầu, cười ầm lên. Ngọc nói :

_ Ừ nhỉ chắc Thuý Kiều lúng túng không biết là nên để hay phải phá, nên đi nhà thương Từ Dũ hay đi bệnh viện Cộng hòa của lính các anh hả ?

Hưng laị chế thêm dầu vui vào ngọn lửa cười lần nữa:
_ Ấy ! ấy !chưa đủ đâu, cụ Nguyễn Du còn tài tình hơn nữa khi tả Thuý Kiều đánh rắm nữa cơ . Tớ đố cậu nào biết cụ tả ở đoạn nào trong truyện Kiều đó ?

Cả bọn nhao nhao lên tiếng . Nào là:
_ Cái này thì thật không có rồi đó, cậu bịp tụi tớ rồi !
_ Chắc cậu đọc bậy ở đâu đó chứ làm gì có chuyên đó trong văn chương Kiều .

Hưng vẫn nghiễm nhiên , từ tốn tiếp :
_ Bảo đảm, nguyên văn Nguyễn Du thứ thật ,không cãi vào đâu được mà lại còn Nguyễn Du một cách thần sầu quỉ khốc nữa kia ạ !

Liên nhỏ nhẹ nghiêm trang đáp :
_ Thật tình Liên có đọc ngược, đọc xuôi, bói Kiều cẩn thận mà Liên có bao giờ đọc đoạn nào tả Thuý Kiều đánh rắm đâu . Chắc anh Hưng phịa quá đi .

Hưng vẫn khăng khăng một mực rằng :
_ Nói có sách, mách có chứng. Cho quí bạn 10 phút lục lọi tìm trong trí nhớ, ngay cả vào trong nhà lôi trong tủ sách ra mà tra . Tớ đã mất bao nhiêu thi giờ nghiên cứu rồi, cụ Nguyễn Du quả thật là bực tiền bối, là thi bá, thi vương chứ tớ chưa thấy ai qua mặt cụ được trong caí vụ tả Kiều đánh rắm cả .

Trong lúc Hưng thao thao bất tuyệt như vậy thì quả thật là cả bọn cũng có ý đang lục lọi tìm tòi trong trí nhớ xem cái ông bạn nhà banh này có nói đùa hay nói thật đ rồi cùng đi đến kết luận là giục Hưng khai ra:

_ Thôi tụi tớ chịu, cậu phải đọc nghe xem có đúng không đã, nên nhớ rằng tụi tớ đều là lính thứ dữ cả nhé léng phéng cho cậu qua chơi mí thằng cha V.C cho có bạn , xạo không xong đó ạ!

Hưng vẫn an nhiên đĩnh đạc nói :

_ Đây nhé, nghe cho kỹ, tớ tên Cù An Hưng, đích danh lính mới, vì tớ mới vào nhập tiệc sau tất cả các cậu, danh dự chứng minh rằng sau đây là văn Nguyễn Du chính hiệu, còn việc cụ tả cái gì thì nếu tớ đọc rồi các bạn bình giảng có bổn phân phải công nhận là cụ tả rất thanh, ráng theo tớ dẫn chứng đây nhé, câu thứ nhất cụ nói : " Hở môi ra những thẹn thùng " các cậu có thấy hay chưa nào, vụ này ai hở môi ra mà chẳng thẹn thùng ? Nhưng mà chưa đủ, nghe đây, câu thứ hai " Để lòng ai nỡ cầm lòng cho nao " . Tuyệt chưa ? Bố ai mà để lòng ,mà cầm lòng cho được. Kế đến câu thứ ba cụ viết " Trông theo nào thấy đâu nào " lại càng tuyệt chiêu hơn nữa vì khi đã xịt thoát ra rồi thì làm sao mà thấy đâu nào được nữa . Còn câu kết mới thật là thú vị tình thâm nữa nghe " Hương thừa dường những ra vào đâu đây ?" thì thật là đủ nghĩa của tứ tuyệt, nói lên cả một sự thực vô cùng thanh nhã mà không ai diễn tả hay hơn được nữa nhé. Mà các cậu phải nhận đúng là thơ Nguyễn Du chứ ?

Tất cả cùng cười như nắc nẻ, cười chảy cả nước mắt trong khi Hưng vẫn tỉnh bơ tiếp:

_ Hở môi ra những thẹn thùng
Để lòng ai nỡ cầm lòng được nao ?
Trông theo nào thấy đâu nào
Hương thừa dưng những ra vào đâu đây .
Quả đúng là thơ Nguyễn Du không nàỏ , còn cái nhà binh tụi tớ khám phá ra cái bí mật quân sự cụ tả ở trong đó là do cái tinh thần tếu của tụi lính tớ mà ra đúng chưa ? Lính mà em !
Ngọc và Liên cứ rũ ra mà cưi, còn các vị đàn ông thì khỏi nói, chịu quá đi rồi , vì các vị ấy đều là dân nhà banh, dân têú cả với nhau mà lị .
Minh kết thúc một câu mà lính nghe mát dạ :
_ Ai dám chê lính không có tinh thần văn chương, văn nghệ. Lính mà em, đúng !
Cho đến bây gi cả đám bạn già kể trên đều đã nghiễm nhiên mà trở thành Cựu Quân Nhân một cách bất đắc dĩ và cũng đã trở thành những đấng ông nội ông ngoại, bà nội bà ngoại của đám con nít Mỹ gốc Việt Nam và hiện ở rải rác đâu đó trên trái đất nếu trời để cho sống sót. Có thể một vài trong các đấng nhà banh đó đã đi tìm gặp Cụ Nguyễn Du ở bên kia thế giới rồi cũng nên. Nếu không sảy ra cái vụ tai trời ách nước , quỉ nhuộm đỏ quê hương như một đoạn phim T.N Paris by Night thì biết đâu các lính cựu đó chẳng lên đến hàng tướng tá sao sáng lung linh hoặc đã nhảy lên ngồi trên bàn thờ Tổ Quốc Ghi Ơn rồi cũng nên .Thấm thoát đã mấy chục năm qua mà mỗi khi nhớ tới giai thoại tếu của lính về thơ Ngọc vẫn vui mà nỗi ngậm ngùi pha lẫn trong đó không ít .
Ai dám bảo rằng lính không Tếu ?
Ai dám chê thơ của DTTT, ai dám chê thơ Nguyễn Du ?
Ai đã từng là lính, làvợ lính, là người yêu của lính, là con lính, là mẹ lính mà không hãnh diện về lính ?
Nhất là Lính Việt Nam, những người lính đã từng chiến đấu trong hoàn cảnh vô cùng cam go, bi đát ,đã hy sinh xương máu cho quê hương. Do đó không ai được xúc phạm đến lính.Bất cư kẻ nào làm điều có phương hại đến danh dự lính đều phải bị liệt vào hàng tội đồ , không đáng tha thứ . Cho đến bây giờ thì Ngọc cũng vẫn còn hai điều thắc mắc:
_ Không biết rằng cái ông hàng xóm đó có phải là Việt cộng nằm vùng không ?_ Không biết rằng cụ Nguyễn Du có biết rằng dù bao nhiêu năm sau ,còn người Việt dù ở bất cứ nơi đâu thì cũng vẫn còn có người nhớ đến cụ và kính yêu thơ cụ hay không ?
Cũng như có hai điều mà mãi đến bây giờ Ngọc vẫn phải công nhận là lính nói đúng lắm, vì Minh , chồng Ngọc là lính mà lị . Cả cái nhóm lính bạn của Minh cũng thật đáng yêu, thật dễ thương, Ngọc sót sa mỗi khi nhìn thấy một lính cựu qua đây theo diện H.O mà gặp phải hoàn cảnh khó khăn, hoặc gặp trở ngại .
Nói tóm lại Ngọc mãi mãi vẫn là người yêu lính .Hai điều mà Ngọc vẫn cho là đúnh cho đến mãi mãi:
_ Diều thứ nhất là V.C ngu và hay nói phét thật nếu quả cái nhà ông hàng xóm đó là V.C nằm vùng.
_ Điều thứ hai là thật sự những câu thơ trên là cuả cụ Nguyễn Du, không ai cãi vào đâu được . Vì điều này đã được công nhận bởi lính, bởi nhóm Yêu Lính.

Ngọc Bích

Áo Tím Thu Vàng


Áo Tím thôi bay trước cổng trường
Thu Vàng vẫn trải khắp muôn phương
Tìm đâu màu Tím người năm trước
Sợi khói Vàng bay gợi nhớ thương

Mây Tím giờ đây nẻo cuối đường
Lá Vàng lại rụng với mưa tuôn
Chân trời Tím cũ giờ xa khuất
Vàng ánh trăng mờ lẫn khói sương

Chiều Tím tràn dâng nỗi nhớ ai
Gửi theo Vàng gió tóc buông dài
Nơi đây nắng Tím buôn hiu hắt
Quê cũ Vàng phai mộng đến người

Đêm Tím nơi này vẫn nhớ thương
Về nơi Vàng trải cõi mù sương
Liệm Tím mồ chôn vùi kỷ niệm
Muôn trái tim Vàng vẫn tỏa hương?

Ngọc Bích

Bài thơ màu tím 1


Gửi về nơi Chân trời tím

Quê hương tím cõi xa mơ
Tím trong niềm nhớ tím mờ đôi môi
Tím lan xa nửa cuộc đời
Mà như tím cả khung trời riêng ta

Tình yêu màu tím thiết tha
Ấu thơ tím cả gần xa ruộng đồng
Nắng xưa đã tím mênh mông
Tình yêu tím ngắt bềnh bồng áng mây

Từ đi mây tím còn bay
Giờ đây đã tím đôi tay vụng về
Trong làn khói tím đê mê
Hương trà tím cả trăng thề trước song

Tím đêm dài mái tóc bồng
Tím thôi giờ đã mềm lòng ai chưa?
Hình như hoa tím dưới mưa
Phía “Chân trời tím” còn thừa xa xôi

Hết yêu màu tím mất rồi
Tím tình yêu của một thời đã xa
Tím ngày xưa của hai ta
Anh ơi màu tím nhạt nhòa trong tôi

Ngọc Bích


Họa Bài thơ màu tím


Cho Ngọc Bích màu biếc

Tưởng đâu biếc cả cơn mơ
Rượu không say biếc mà mờ cả môi
Biếc trong cánh bướm đầ đời
Tưởng như núi biếc đất trời của ta

Biếc đôi mắt biếc thiết tha
Vàng tươi ngọc biếc gần xa mấy đồng
Nhìn ra biếc cả mênh mông
Mà sao biếc mãi phiêu bồng hở mây ?

Mây bay tóc biếc cũng bay
Ngửa tìm màu biếc bàn tay thu về
Lạ chưa biếc tỉnh biếc mê
Biếc như là mái tóc thề bên song

Biếc ơi ngọn cỏ phiêu bồng
Biếc còn biếc nữa tấm lòng ấy chưa ?
Nghĩ như hoa biếc dưới mưa
Chân trời xưa biếc vẫn thừa xa xôi

Bây giờ màu biếc đâu rồi?
Tình yêu xưa biếc cái thời đã xa
Cái thời biếc mộng đôi ta
Mang theo màu biếc nhạt nhòa là tôi

Hà thượng Nhân

Trong một chiều mưa

Tôi buồn trong một chiều mưa
Run tay viết gửi người thơ phương trời
Trời buồn mây cũng ngừng trôi
Nhìn mưa lắng đọng , quãng đời trôi qua
Tôi buồn rất nhớ người ta
Mà người bên ấy như là...quên tôi !
Phải chi tôi bớt yêu người?
Dòng sông chay dọc, đò đời bơi ngang.

Ngày xưa khi chửa yêu chàng
Lòng tôi bình thản chẳng miên man sầu
Ngày xưa mỗi độ mưa ngâu
Nhìn mưa rơi trắng mái sau sân nhà
Qua song cửa sổ xa xa
Màu hoa bèo tím la đà trong mưa
Trên sông loang loáng giọt thưa
Nhìn vòng sóng tản âm vừa nhẹ rơi

Mưa bay bay kín khung trời
Nhìn trời mưa lại nhớ người trong mưa.
Ngọc Bích

Trung thu lại nhớ


Anh ơi! bóc lịch từng ngày
Xòe bàn tay, bấm lóng taỵ. ..lâu rồi
Ngón tay chỉ đếm đến mười
Mà chia cách đã hai mươi năm ngoài

Xa quê cả một trùng khơi
Nhớ quay quắt nhớ trời ơi một mình
Xuân xưa hái lộc bên đình
Hè xưa tắm mát bên cành hoa sen

Thu về thầ sáo diều êm
Đông sang đào nở bên thềm nhà ai
Giờ đây chỉø tiếng thở dài
Một mình,một bóng trẩng soi âm thầm

Đêm nay cũng một đêm rằm
Quê hương lơ lửng chín từng mây cao
Sáng trăng cũng giống đêm nao
Lồng đèn tháng tám thuở nào khó quên

Ắu thơ quê cũ thần tiên
Nhớ xưa nằm võng bên thềm đếm sao
Ai ru con tiếng ngọt ngào
Ca dao lời hát thấm vào tận nôi

Giờ đây xa, thực xa rồi
Trung thu này có ai chơi lồng đèn?
Tìm đâu đom đóm bay đêm?
Đàn bàu ai gảy bên hiên vọng vào

Áo thôi phơi ở bờ rào
Hồn quê đậõu ở chốn nào hỡi anh?

Về Lại Vườn Xưa

Từ một nơi xa tắp mịt mờ
Em về thăm lại mái nhà xưa

Ra đi từ thuở còn xanh tóc
Từ thuở đang mùa đẫm gió mưa


Về lại vườn xưa , đứng một mình
Nhìn chiều đang xuống ,nắng phai xanh
Đây cây trứng cá, căn nhà cũ
Đây lúc em buồn lệ ưá nhanh


Thềm cũ còn đây, ngưỡng cửa mòn
Thời gian qua tựa nắng đầu non
Tìm đâu thấy những người năm trước
Ôi những người xưa! Biết mất còn?


Hình như . .. tiếng guốc vẫn khua dòn

Qua quãng đường xưa dấu vết mòn
Miên man niềm nhớ còn tươi thắm
Mà bỗng nghe lòng chợt héo hon