LÍNH nói chuyện tếu .
.....Ai nói với em nếu anh là lính....không biết nói yêu những khi gần em.
Tiếng hát vừa dứt thì Ngọc đã thấy Minh, An, Nhân ùa vào cười rầm rầm như chợ vỡ.
_ Bậy, bậy quá tụi bay ạ! làm gì có cái vụ " Không biết nói yêu những khi gần em " vả lại cái câu đầu càng hỏng nữa
Lập tức cả bọn nhao nhao lên :
_ Ừ ! đúng đó, chả xứng với tư cách của lính tụi mình tý nào cả.
_ Mà sao hôm nay Ngọc nhà ta lại đổi món lạ thế? Xưa nay cô nàng toàn hát những Gửi Gió Cho Mây Ngàn Bay của Đoàn Chuẩn , Từ Linh, Em Tôi của Nguyễn Hiền, Ngày Về của Hoàng Giác, hay ít ra cũng Đêm tàn bến Ngự của Dương Thiệu Tước hoặc Tình Ca của Phạm Duy, sao lại đi lạc qua bài hát của lính tụi mình thế nhỉ ?
Ngọc yên lặng một lúc mới ung dung nói :
_ Tại... vì các anh chưa nghe câu kế tiếp đã vội phê bình đấỵ
_ Đâu, đâu câu kế tiếp ra sao nào, em ca quá cỡ thợ mộc cho tụi anh nghe nào !
_ Được rồi, nghe đây, nghe đâỵ...
Ngọc chụm hai bàn tay vào nhau, giả đò làm thành cái loa rồi chu mỏ hát tiếp như kêu Hội nghị Diên Hồng:
_ Toàn dân nghe chăng...Sơn hà nguy biến...Nên hòa hay chiến???Thôi đùa các anh tý cho vui chứ câu kế tiếp dễ thương lắm à ... "Khi lính đã yêu rừng tàn núi lở...Tình còn vững bền muôn thuở " Đó các anh thấy chưa ? Mà cái tình của lính nó còn thêm....Bao la như lòng đại dương nữa kia ! Các anh chả chịu hiểu và bình cái lý ra cho nó có ý nghĩa và duyên dáng tý nào cả .
Cả bọn vỗ tay loạn cào cào cả lên, Minh trêu Ngọc :
_ Gớm ai ng em tôi lại văn chương mô,t bụng thế kia chứ ! Văn con trai hay văn con gái đây ?
Số là Ngọc đang có thai đứa con đầu lòng nên nghe Minh nói thế ai cũng bật cưi khiến Ngọc vùng vằng :
_ Em không đùa đâu, này nhé khi ngưòi ta nói đến thi sĩ yêu thì ngưòi ta ví người yêu của thi sĩ là Nàng thơ, mà khi nói đến tu sĩ thì người ta coi người yêu hay tình yêu của tu sĩ là Tôn giáo là Dức tin v. v.Vậy khi nói về Lính và về tình yêu của lính ¡t phải nghĩ rằng người ta nói đến non sông đất nước chứ thì mới có câu " Khi lính đã yêu rừng tàn núi lở...Tình còn vững bền muôn thuở chứ , các anh mới là ..là....
_ Là làm sao nào ?
_ Là lính !An cười xòa rồi tiếp :
_ Này đ ta nói chuyện lính cho mà nghe, hôm ta mới về đơn vị, có thằng đàn em tới, mon men làm quen :" Thưa Trung uý, em là tài xế, có nhiệm vụ đưa rước Đại uý Hòa,Trung uý Đức, trung uý Phi và luôn cả trung uý nữạ Em tên Nguyễn Thừa Dụ, khi nào cần di chuyển , đi đâu trung uý cho gọi em( vì 4 chúng tớ phải đi chung 1 xe jeep) Hoà vừa dứt lời giới thiệu, cả bọn đã cười ầm lên như nước vỡ bờ. Một chự lớn tiếng:
_ Thưa Trung uý tên cúng cơm của hắn đó, còn tên mà anh em đặt cho hắn nghe tệ lậu lắm trung uý !
Minh cưi hô hố hỏi :
_ Mà rồi đố ai biết tên anh em đặt cho hắn nó thế nào không ?
_ Chịu ! Chịu có ma nào mà biết.
_ Này nhé họ gọi hắn là Nguyễn Thua Đủ, Nguyễn Thừa Đụ và cố vấn Mỹ còn gọi hắn theo kiểu Mỹ tên trước họ sau mới là khổ cho hắn. Ai lại cứ mỗi khi họ gọi hắn là cả nhóm lại được một trận cười vì cố vấn Mỹ cứ hăn mà gọi Đụ Nguyễn.
Nhân chậm rãi cười châm thêm dầu vào lửa cho bùng lên một tràng cười
_ Còn chưa tệ bằng thằng bạn Đại uý của tao tên là Phạm Duy Cử, cố vấn mới bập bẹ tiếng Việt cư hễ trông thấy đâu là ... Hi Cu bọn nó đía vào : Này sao Mỹ nó tinh thế nó làm sao mà biết được là câu hai cu mà nó chào đích danh cậu được nhi??Hai Cu !
Cả bọn lại sằng sặc cưi, bỗng cánh cửa xịch mở, lại thêm hai (( lính mới)) nữa xuất hiện, chưa chi đã hỏi :
Cái gì mà zui quá vậy ? bật mí cho tuị này nghe với nào !
Hai tên lính mới nhập cuộc vui vô tận đêm trung thu đó là Lân và vợ - Liên- họ toàn là những cựu Chu Van An cả, cộng với con cháu hai bà Trưng là Ngọc và Liên, cứ thế là cuộc đấu láo b¡t đầu tưng bừng. Ngọc tố ngay :
May quá Liên là dân ban C, văn nghệ mau mau vào cứu bồ đi chứ gặp 4 ông lính nhà ta sao mà toàn văn nghệ nhà banh không à !
_ Sao, sao các anh ỷ đông lấn lướt bạn tôi hả ?
Thế là cả mọi ngưi được dịp hùa vào :
_ Không có đâu, tụi này đang chế nhạo Ngọc ở nhà, đeo ba lô ngược( có bầu) mà dám hát những tình khúc của lính tụi tôi, lại còn chê tụi này không biết bình thơ lính nữa kìa .
Minh còn trêu Ngọc thêm:_
_ Vả lại Ngọc nghĩ coi tụi anh toàn là dân Văn khoa,luật khoa, dược và Y khoabị động viên động hòn cả thì tuy là lính nhưng cũng văn nghệ l¡m chứ bộ. Đâu phải loại lính V.C x ơ xơ huyền x, t i ti sắc tí mà !
_ Thôi dẹp cái vụ chê lính Việt cộng đó lại, tại vì tụi nó mà ngu, mà dốt thì cũng chỉ là chuyện đúng luật tạo hóa mà thôi . Vì con ngưi khôn ngoan, ý thức ai thèm làm V.C .
Ngọc nhân danh là nữ chủ nhân bèn nhẹ nhàng phán :
_ Thôi Liên ơi, phụ với mình làm nước m¡m gừng đi rồi b¡t đầu ăn là vừa đó, ai cũng búng đói rồi
Các bạn lục đục kéo bàn kê ghế ra sau hiên nhà, cái sân sau căn nhà cư xáLê Đa.iHành nhỏ nhắn, 4 thước bề ngang , 4 thước bề dọc còn thêm vài chậu quất, chậu mai, chậu bông giấy, chậu trúc vàng to tướng mà lại còn cả 4 cậu lính thật và hai cô vợ lính nữa thì cũng hơi chật chộị .
Nhưng mà ai cũng hồ hởi, hả hê vui vẻ vì lâu lâu mới có cơ hội gặp nhau , mấy thuở cùng được nghỉ phép một lượt như thế, do đó họ cho là ấm cúng thân mật và không khí của tiết trung thu làm họ cảm thấy thật êm đềm thoải mái.
Sau khi bàn ghế và thức ăn đã được don xong, mấy ông đực rựa đốt thuốc lá khói um tri rồi b¡t đầu khui bia 33 thì Liên ré lên :
_ Mấy anh trai khói lửa ơi, bê hộ cái hoả lò ra để nướng mực cho thơm mùi dân tộc chứ . Thức ăn xôm tụ lắm , bà Ngọc ((ăn dở)) nên thèm chua có món nem nướng, khế chua, chuối chát, lẩu thập cẩm, lại cả mực nướng cho mấy ông đưa cay nữa, lại thêm món ốc hấp chấm nước m¡m gừng thật là tuyệt cú mèo, ăn ốc trông trăng đúng quá rồi !
Tất cả xúm nhau vào b¡t đầu ăn thì Minh phá đám :
_ Này mấy ông ơi, tôi nghi cái thằng cha mới dọn tới cuối dãy nó là V.C quá đi !
_ Lý do nào mà ông nghi nó V.C vậy ta ?
_ Dễ hiểu quá mà: nó ngu mà lại hay nói phét nữa thì đích thực là ((hắn)) rồi còn gì ?
Ngọc ,vợ Minh phì cười hỏỉ :
Bộ cứ ai ngu mà laị hay nói phét đều là V.C cả sao anh ? Vừa thôi,dẫn chứng coi anh, mà phải có lý cơ đó .
Minh tức lý bèn phân bua với cả đám :
_ Này nhé, nó ngu bỏ mẹ đi ấy chứ lị, hôm trước tớ được phép 4 ngày, đem thêm 2 thằng bạn cùng trung đoàn về, gặp nó ngay đầu dãy, sau cái màn chào hỏi giới thiệu lỉnh kỉnh, nó thấy bọn lính tụi này zui zẻ quá, nó thích lắm, nhào vào đấu hót, cho đến lúc lú đuôi ra là nó nói nó đang dự trù học thêm đi thi Tú tài Ba thì tớ hoảng quá, sợ thằng này luôn.
Nhưng gặp thằng Kính Vẩu nó đếch chịu tha, nó cứ phăng phăng hỏi tới cho cu cậu được dịp nói phét thêm cho nó lòi đuôi dài ra . Ai lại gặp một thằng đã lùn mà trán lại còn vồ ra , mắt thì ti hí như thằng cha ấy mà Kính Vẩu nhà ta cứ làm bộ khen nhắng cả lên nào là cậu có trí lại có tướng thông minh nữa thì đó là lợi đim, cậu trông rất tư cách trí thức quá mà , không ráng học đi đợi phải bị gọi đi động viên như tụi tôi thì phí của giời lắm đó. Kính Vẩu nó nói thế chó nào mà cu ngốc ta tưởng thật, cứ thế được đà nói phét miễn thuế thêm.
Minh vừa nói vừa cười rồi lại ngưng lại để cười tiếp làm cả bọn cứ rối cả lên líu tíu lại hỏi :
_Thế nó đại ngôn cái gì mà cậu khoái trí cười dữ thế?
_ Có gì đâu, nó tưởng bở bảo rằng ừ !mấy cậu nói đúng đó để tôi phải bớt đi chơi đi chứ cứ gặp mấy ông bạn già, loại thi sĩ cả âý mà, bạn cứ rủ rê đi uống rượu, đi nhảy đầm luôn đến hỏng chuyện mất.
Thằng Kính Vẩu nó chúa đểu, nó thấy nói thế , bèn hỏi kháy cu cậu liền :
_Thế quen với những thi sĩ nào nhỉ, hôm nào giới thiệu cho tớ quen với nhé .
_ Uí chà, đủ cả anh Nguyễn Bính, anh Nhất Linh, Vũ Hoàng Chuơng, Quách Đàm, Hoàng Cầm lu bù .
Kính Vẩu thấy nó nói phét đến độ dám lôi cả tên những thi sĩ đã qua đi ra để mà bảo rằng họ rủ nó đi chơi,đi uống rươu thì quả là nó nói láo quá, bèn xỏ lá nhẹ một câu:
_ Thế thì bữa nào, tớ phải nhờ cậu giới thiệu cho gặp họ mới đươ.c. Cứ mong là được dịp gặp họ thì thỏa ước vọng lắm vì rằng cứ đọc văn, đọc thơ mà chả bao giờ được thấy mặt họ cả, may mà quen cậu thật là gãi đúng chỗ ngứá.
Được đà, ông hàng xóm V.C nhà tớ lại càng nói phét tràn cung mây lên nữa:
_ Dễ quá mà, Hoàng Cầm cậu thích nhất hả?
Kính Vẩu khong bỏ lỡ cơ hội, tụi mình biết nó đùa dai cỡ nào mà, nó cứ phây phây nói:
_ Ờ nhất là tớ đọc(( Lá diêu bông )) của Hoàng Cầm, được quá đi .Cậu thì sao, cũng thế hả ?
_ Đâu chỉ có thế như cậu, tớ còn đọc cả hai ,ba thứ lá khác mà ông ấy viết nữa cơ .
Kính Vẩu vẫn chưa chịu buông tha,hắn còn bồi thêm một cú đá song phi nữa:
_ Thích nhỉ, cậu đọc nhiều hơn tớ thực đó, thế cậu có đọc Đoạn Trưng Tân thanh của Nguyễn Du không nhỉ ?
_ Ôi chào, quyển đó ai mà thèm đọc, tớ đọc truyện Kiều của Nguyễn Du cơ, để hôm nào ông ấy lại chơi tớ sai người qua kiếm cậu lại giới thiệu cho biết .
Thấy nó dọa giới thiệu ngay cả Nguyễn Du với Kính Vẩu, tớ sợ quá phát rét, nghĩ bụng" Ôi,thằng cha uống thuốc gì mà liều vậy " liền đi một đường rủ Kính Vẩu và Tiệp cận(đeo kính cận )phú lỉnh cho được việc nhà binh chứ lỡ gặp Nguyễn Du tiên sinh thứ thiệt thì còn gì là đi trai lính chiến của tụi mình nữa
Cả bọn phá ra cưi lay lay vai Minh :
_ Thôi đi ông ơi, thi đại này (1968) làm gì còn có thứ người ngu và nói phét đến cỡ đó, chắc ông thêm bớt ra chứ ai lại đến nỗi đó.
_ Thì bảo đảm là chuyện khó tin nhưng có thật mà, không tin cứ hỏi Tiệp cận hay Kính Vẩy mà coi . Từ tấm bé đến giờ thăng đến chức Trung uý tớ chưa nghe ai nói phét mà lại ngu như tên này cả.Không những đã đòi thi Tú tài Ba, mà còn đọc hai ba thứ lá khác ngoài "Lá diêu bông" của Hoàng Cầm nữa thì đến độ rồi Đã thế còn đòi giới thiệu cả Nguyễn Du cho Kính Vẩu nữa thì hết chỗ nói
Ngọc cười hiền lành nói với chồng:
_ Thôi mà anh, tội nghiệp ông ta chắc chỉ đọc biết qua loa thôi, mà lại gặp các anh lính tráng và tếu quá nên ông ấy nghĩ là nếu có nói cũng chả ai hơi đâu mà kiểm soát, kiểm duyệt mà, Liên và cá anh anh ốc đi kẻo nguội.
Vợ chồng Lân Liên bắt đầu ăn mà Nhân ,Minh, An còn chưa đã cơn cười Bỗng Nhân thật thà hỏi :
_ Này có khi hắn quen ai tên thật là Nguyễn Du thì sao ?
_ Thôi đi Nhân ơi, nó nói phét từ đầu thì Nguyễn Du nó tha gì mà không quen, bộ cậu không tin tớ sao ?
Nhân vốn hiền lành, khà khà cưi bảo bạn :
_ Thì tôi vẫn tin cậu chứ, nhưng mà cái phần khó tin là ông hàng xóm của cậu cơ mà .
Minh cười và nói :
_ Không khéo tôi phải thụ huấn ông hàng xóm một khoá để nói chuyện cho người ta tin mới được. Còn riêng chuyện này thì tớ nhân danh Trung uý, quân số 7471243, quân đoàn 483 nhập ngũkhoáVBQGDL ngày 4 tháng 11 năm 1964 danh dự cuả một quân nhân tại ngũ thề là tớ không nói ngoa cho hắn đâu
_ Ừ ! cái kiểu thề "Rằng ai mà nói dối ai , thì tri đánh chết cây khoai giữa đồng chứ gì ??
Ngọc về phe với bạn trêu chồng thêm :
_ Em biết rồi, anh hoàn toàn nghĩ " Tầm phải " trong vụ này, cho nên từ nay trở đi mình có thêm câu : Ngu như V.C hay nói phét như V.C ấy anh nhỉ ?
Minh ôm vai vợ hỏi :
_ Thế em có nghĩ là anh sỉ vả ông hàng xóm của mình là ngu mà lại nói phét như V.C ấy là đúng là phải không hả em ??
_ Thật mà, em cũng phải nói với anh rằng em tin là anh nhận xét đúng ,để em thề như anh cho mà coi " Rằng ai mà nói dối chồng ,thì tri đánh chết cây hồng ngoài sân "
Mọi người lại được dịp cùng cười vợ chồng Minh Ngọc .Riêng An bấy giờ mới thủng thẳng nói :
_ Nói về Nguyễn Du mà chỉ biết khen DTTT hay chỉ mê thơ Nguyễn Du thôi thì chưa đủ. Bữa nay ăn ốc thì phải nói mò, để tớ kể cho các cụ nghe một giai thọai về Nguyễn Du nhé, mà là NguyễN Du thứ thiệt chứ không phải là cái nhà ông Nguyễn Du bạn của ông hàng xóm nhà cậu đâu nghe Minh .
Các bạn châu đầu lại hỏi An :
_ Cậu là dân Văn khoa trước khi nhập ngũ thì chắc chắn là phải hơn gã thi Tú tài Ba rồi, hễ nói bố láo tụi tớ thụi cho đấy nhé.
An laị tà ta chấm một con ốc béo vàng vừa được khều ra bằng cái đanh ghim vào trong chén nước m¡m gừng thơm phức rôi mơ;i đủng đỉnh vừa nhai vừa nhai vừa nhai vừa kể tiếp:
_ Chuyện này có thực, mà tớ cũng danh dự thề như vợ chồng Minh Ngọc rằng thì là.. tớ Trung uý VBQGDL khoá70, taị ngũ, KBC 43015 vì là một quân nhân tớ bảo đảm không nói sai một chi tiết nào .Chỉ có caí điều mà chúng tớ đàm thọi thì là sản phẩm mà chúng tớ phao vu cho Nguyễn Du tiên sinh thôi chứ tụi tớ hoàn toàn dùng nguyên văn thơ Nguyễn Du theo đúng caí kiểu gậy ông đập lưng ông mà. Bảo đảm .
Ai cũng nhao nhao lên phản đối:
_ Nói đại đi cho tụi tớ nghe, còn dặng da bà lão maĩ, chán mợ đi.
_ Thì từ từ tớ kể có đầu có đuôi nào !
_ Chắc đầu thì đúng , thì thật còn cậu thêm đuôi vào chứ gì ?
An lắc đầu đáp :
_ Không cả đầu lẫn đuôi đễu thật, các cậu biết là tụi mình hay xúm nhau laị đấu võ miệng nên một hôm thư nhàn tụi tớ ăn tiết canh lòng lợn bèn đem Đoạn Trường Tân Thanh ra đấu láo , thằng Cù An Hưng mà tụi tớ còn gọi là Cù Văn( con cháu cuả Cù Thị mà) nó bảo cụ Nguyễn Du bất hủ , tài tình lắm, cụ tả Thuý Kiều có thai mà , hay thâ.t.
Nhân vẫn thật thà cãi:
_ Bậy nào, Thuý Kiều có bầu bao gi đâu !
_ Thật mà, đây nhé cụ Nguyễn Du viết Thất kinh, nàng chửa biết là làm sao ?? thì chẳng là cụ bảo nàng mất kinh, có chửa mà chưa biết tính thế nào hả ?
Cứ vậy mà cả lũ gật đầu, cười ầm lên. Ngọc nói :
_ Ừ nhỉ chắc Thuý Kiều lúng túng không biết là nên để hay phải phá, nên đi nhà thương Từ Dũ hay đi bệnh viện Cộng hòa của lính các anh hả ?
Hưng laị chế thêm dầu vui vào ngọn lửa cười lần nữa:
_ Ấy ! ấy !chưa đủ đâu, cụ Nguyễn Du còn tài tình hơn nữa khi tả Thuý Kiều đánh rắm nữa cơ . Tớ đố cậu nào biết cụ tả ở đoạn nào trong truyện Kiều đó ?
Cả bọn nhao nhao lên tiếng . Nào là:
_ Cái này thì thật không có rồi đó, cậu bịp tụi tớ rồi !
_ Chắc cậu đọc bậy ở đâu đó chứ làm gì có chuyên đó trong văn chương Kiều .
Hưng vẫn nghiễm nhiên , từ tốn tiếp :
_ Bảo đảm, nguyên văn Nguyễn Du thứ thật ,không cãi vào đâu được mà lại còn Nguyễn Du một cách thần sầu quỉ khốc nữa kia ạ !
Liên nhỏ nhẹ nghiêm trang đáp :
_ Thật tình Liên có đọc ngược, đọc xuôi, bói Kiều cẩn thận mà Liên có bao giờ đọc đoạn nào tả Thuý Kiều đánh rắm đâu . Chắc anh Hưng phịa quá đi .
Hưng vẫn khăng khăng một mực rằng :
_ Nói có sách, mách có chứng. Cho quí bạn 10 phút lục lọi tìm trong trí nhớ, ngay cả vào trong nhà lôi trong tủ sách ra mà tra . Tớ đã mất bao nhiêu thi giờ nghiên cứu rồi, cụ Nguyễn Du quả thật là bực tiền bối, là thi bá, thi vương chứ tớ chưa thấy ai qua mặt cụ được trong caí vụ tả Kiều đánh rắm cả .
Trong lúc Hưng thao thao bất tuyệt như vậy thì quả thật là cả bọn cũng có ý đang lục lọi tìm tòi trong trí nhớ xem cái ông bạn nhà banh này có nói đùa hay nói thật đ rồi cùng đi đến kết luận là giục Hưng khai ra:
_ Thôi tụi tớ chịu, cậu phải đọc nghe xem có đúng không đã, nên nhớ rằng tụi tớ đều là lính thứ dữ cả nhé léng phéng cho cậu qua chơi mí thằng cha V.C cho có bạn , xạo không xong đó ạ!
Hưng vẫn an nhiên đĩnh đạc nói :
_ Đây nhé, nghe cho kỹ, tớ tên Cù An Hưng, đích danh lính mới, vì tớ mới vào nhập tiệc sau tất cả các cậu, danh dự chứng minh rằng sau đây là văn Nguyễn Du chính hiệu, còn việc cụ tả cái gì thì nếu tớ đọc rồi các bạn bình giảng có bổn phân phải công nhận là cụ tả rất thanh, ráng theo tớ dẫn chứng đây nhé, câu thứ nhất cụ nói : " Hở môi ra những thẹn thùng " các cậu có thấy hay chưa nào, vụ này ai hở môi ra mà chẳng thẹn thùng ? Nhưng mà chưa đủ, nghe đây, câu thứ hai " Để lòng ai nỡ cầm lòng cho nao " . Tuyệt chưa ? Bố ai mà để lòng ,mà cầm lòng cho được. Kế đến câu thứ ba cụ viết " Trông theo nào thấy đâu nào " lại càng tuyệt chiêu hơn nữa vì khi đã xịt thoát ra rồi thì làm sao mà thấy đâu nào được nữa . Còn câu kết mới thật là thú vị tình thâm nữa nghe " Hương thừa dường những ra vào đâu đây ?" thì thật là đủ nghĩa của tứ tuyệt, nói lên cả một sự thực vô cùng thanh nhã mà không ai diễn tả hay hơn được nữa nhé. Mà các cậu phải nhận đúng là thơ Nguyễn Du chứ ?
Tất cả cùng cười như nắc nẻ, cười chảy cả nước mắt trong khi Hưng vẫn tỉnh bơ tiếp:
_ Hở môi ra những thẹn thùng
Để lòng ai nỡ cầm lòng được nao ?
Trông theo nào thấy đâu nào
Hương thừa dưng những ra vào đâu đây .
Quả đúng là thơ Nguyễn Du không nàỏ , còn cái nhà binh tụi tớ khám phá ra cái bí mật quân sự cụ tả ở trong đó là do cái tinh thần tếu của tụi lính tớ mà ra đúng chưa ? Lính mà em !
Ngọc và Liên cứ rũ ra mà cưi, còn các vị đàn ông thì khỏi nói, chịu quá đi rồi , vì các vị ấy đều là dân nhà banh, dân têú cả với nhau mà lị .
Minh kết thúc một câu mà lính nghe mát dạ :
_ Ai dám chê lính không có tinh thần văn chương, văn nghệ. Lính mà em, đúng !
Cho đến bây gi cả đám bạn già kể trên đều đã nghiễm nhiên mà trở thành Cựu Quân Nhân một cách bất đắc dĩ và cũng đã trở thành những đấng ông nội ông ngoại, bà nội bà ngoại của đám con nít Mỹ gốc Việt Nam và hiện ở rải rác đâu đó trên trái đất nếu trời để cho sống sót. Có thể một vài trong các đấng nhà banh đó đã đi tìm gặp Cụ Nguyễn Du ở bên kia thế giới rồi cũng nên. Nếu không sảy ra cái vụ tai trời ách nước , quỉ nhuộm đỏ quê hương như một đoạn phim T.N Paris by Night thì biết đâu các lính cựu đó chẳng lên đến hàng tướng tá sao sáng lung linh hoặc đã nhảy lên ngồi trên bàn thờ Tổ Quốc Ghi Ơn rồi cũng nên .Thấm thoát đã mấy chục năm qua mà mỗi khi nhớ tới giai thoại tếu của lính về thơ Ngọc vẫn vui mà nỗi ngậm ngùi pha lẫn trong đó không ít .
Ai dám bảo rằng lính không Tếu ?
Ai dám chê thơ của DTTT, ai dám chê thơ Nguyễn Du ?
Ai đã từng là lính, làvợ lính, là người yêu của lính, là con lính, là mẹ lính mà không hãnh diện về lính ?
Nhất là Lính Việt Nam, những người lính đã từng chiến đấu trong hoàn cảnh vô cùng cam go, bi đát ,đã hy sinh xương máu cho quê hương. Do đó không ai được xúc phạm đến lính.Bất cư kẻ nào làm điều có phương hại đến danh dự lính đều phải bị liệt vào hàng tội đồ , không đáng tha thứ . Cho đến bây giờ thì Ngọc cũng vẫn còn hai điều thắc mắc:
_ Không biết rằng cái ông hàng xóm đó có phải là Việt cộng nằm vùng không ?_ Không biết rằng cụ Nguyễn Du có biết rằng dù bao nhiêu năm sau ,còn người Việt dù ở bất cứ nơi đâu thì cũng vẫn còn có người nhớ đến cụ và kính yêu thơ cụ hay không ?
Cũng như có hai điều mà mãi đến bây giờ Ngọc vẫn phải công nhận là lính nói đúng lắm, vì Minh , chồng Ngọc là lính mà lị . Cả cái nhóm lính bạn của Minh cũng thật đáng yêu, thật dễ thương, Ngọc sót sa mỗi khi nhìn thấy một lính cựu qua đây theo diện H.O mà gặp phải hoàn cảnh khó khăn, hoặc gặp trở ngại .
Nói tóm lại Ngọc mãi mãi vẫn là người yêu lính .Hai điều mà Ngọc vẫn cho là đúnh cho đến mãi mãi:
_ Diều thứ nhất là V.C ngu và hay nói phét thật nếu quả cái nhà ông hàng xóm đó là V.C nằm vùng.
_ Điều thứ hai là thật sự những câu thơ trên là cuả cụ Nguyễn Du, không ai cãi vào đâu được . Vì điều này đã được công nhận bởi lính, bởi nhóm Yêu Lính.
Ngọc Bích