13.12.14

Bài Ca U Hoài

Hà Lu Bài Ca U Hoài
cảm xúc khi đọc thơ Nguyễn Ngọc Bích: Nay Thành Cố Nhân


Lão bà bà vẫn mộng mơ
Bài thơ tưởng cũ ai ngờ mới toanh
Nằm nghiêng ôm phiến đá xanh
Xuân tình trỗi dậy yến anh thuở nào

Gái quê thèn thẹn má đào
Vào mùa lễ vọng dạt dào hạt mưa
Vẳng nghe tiếng gió lưa thưa
Nhà thờ chuông giục hàng dừa lao xao

Bướm ong thổn thức ứa trào
Từ trong sâu thẳm nghẹn ngào giọt sương
Vòng xoay vũ trụ vô thường
Bạc màu áo lính thê lương chiến trường

Đắng lòng xót dạ quê hương
Xích xe giặc nghiến bi thương não nùng
Nước non ngàn dặm thủy chung
Đá vàng son sắt chập chùng biển khơi

Hoa Kỳ lạnh lắm anh ơi!
Tìm trong ngăn tủ một thời đôi ta
Dấu yêu tuổi hạc trăng tà
Cố nhân thầm gọi bài ca u hoài!

Cung đàn dang dở bi ai
Có nghe tiếng khóc liễu đài tơ vương
Cánh hoa ủ rũ tha phương
Long lanh ngọn nến giáo đường buồn rơi!

10.12.2014 Lu Hà


Chi Ngọc Bích có khi chừng 80 tuổi rồi, nghe phong phanh là bạn thơ với cố thi sĩ Hà Thượng Nhân. Nên gọi là lão bà bà cho vui. Không lẽ gọi là : Cô nàng thi sĩ mộng mơ? Hay chị muốn viết như vậy. Bỏ chữ lão bà bà đi? Vẫn biết thi sĩ không có tuổi và rất sợ chữ gìa. Nên Lu Hà phân vân mãi không biết nên gọi thế nào cho phải. Gọi là cô nàng hoá ra Lu Hà hỗn, gọi một người đáng tuổi mẹ mình là cô nàng. Vậy rất mong chị Ngọc Bích cho thằng em này biết ý kiến. Ngay chính chị cũng viết: Thế mà hai đứa thành cố nhân.

No comments: