14.12.14

Ngọn nắng vừa tắt bên bờ biển

Trước tin anh Nguyễn Hữu Nhật vừa đột ngột ra đi mà chúng tôi cùng vừa nhận được, Ngọc Bích cũng được một người bạn thơ, bạn cùng ở trong tù cả trên dưới mười năm chung cùng cảnh ngộ thê thảm của anh Nguyễn Hữu Nhật là nhà thơ trào phúng tài hoa Đại Lãn Nguyễn Thượng Dực ,anh Dực đã gửi đến Ngọc Bích một bài thơ cùng với trọng trách là ....trao gửi đến chị Vinh và tang quyến như một lời ai điếu đến tuy bài thơ không hề nhắc một chữ nào đến tên anh Nguyễn Hữu Nhật mà quả là  một lời ai điếu. Tuy bài thơ không hề nhắc một chữ nào đến tên anh Nguyễn Hữu Nhật mà lại chính là những lời tâm huyết,ai óan và cùng với ý xưng tụng trong niềm thương nhớ khôn cùng .
Ngọc Bích xin chuyển lại nguyên lời và ý của bài thơ đến quý bạn:

Khi ngọn nắng vừa tắt bên bờ biển

Tên anh có ánh mặt trời
Chúc anh sạch nợ " Đã đời" rong chơi(*)
Túi thơ để lại tuyệt vời
Làm thơm quê mẹ rạng ngời tiếng Nam.

Đại Lãn Nguyễn Thượng Dực

Thành kính phân ưu cùng chị Nguyễn thị Vinh và tang quyến
Xem thêm
— với Nguyen Kim.
 

13.12.14

Bài Ca U Hoài

Hà Lu Bài Ca U Hoài
cảm xúc khi đọc thơ Nguyễn Ngọc Bích: Nay Thành Cố Nhân


Lão bà bà vẫn mộng mơ
Bài thơ tưởng cũ ai ngờ mới toanh
Nằm nghiêng ôm phiến đá xanh
Xuân tình trỗi dậy yến anh thuở nào

Gái quê thèn thẹn má đào
Vào mùa lễ vọng dạt dào hạt mưa
Vẳng nghe tiếng gió lưa thưa
Nhà thờ chuông giục hàng dừa lao xao

Bướm ong thổn thức ứa trào
Từ trong sâu thẳm nghẹn ngào giọt sương
Vòng xoay vũ trụ vô thường
Bạc màu áo lính thê lương chiến trường

Đắng lòng xót dạ quê hương
Xích xe giặc nghiến bi thương não nùng
Nước non ngàn dặm thủy chung
Đá vàng son sắt chập chùng biển khơi

Hoa Kỳ lạnh lắm anh ơi!
Tìm trong ngăn tủ một thời đôi ta
Dấu yêu tuổi hạc trăng tà
Cố nhân thầm gọi bài ca u hoài!

Cung đàn dang dở bi ai
Có nghe tiếng khóc liễu đài tơ vương
Cánh hoa ủ rũ tha phương
Long lanh ngọn nến giáo đường buồn rơi!

10.12.2014 Lu Hà


Chi Ngọc Bích có khi chừng 80 tuổi rồi, nghe phong phanh là bạn thơ với cố thi sĩ Hà Thượng Nhân. Nên gọi là lão bà bà cho vui. Không lẽ gọi là : Cô nàng thi sĩ mộng mơ? Hay chị muốn viết như vậy. Bỏ chữ lão bà bà đi? Vẫn biết thi sĩ không có tuổi và rất sợ chữ gìa. Nên Lu Hà phân vân mãi không biết nên gọi thế nào cho phải. Gọi là cô nàng hoá ra Lu Hà hỗn, gọi một người đáng tuổi mẹ mình là cô nàng. Vậy rất mong chị Ngọc Bích cho thằng em này biết ý kiến. Ngay chính chị cũng viết: Thế mà hai đứa thành cố nhân.

Một nụ hồng cho người vừa lên chuyến tầu về nơi an bình

Thường tình
Đời đâu còn nghĩa lý gì
Khi nào vui sống được thì cứ vui
Nếu hỏa thiêu hoặc chôn rồi
Xá chi tiếng khóc nụ cười thứ tha

Cảm ơn đời đã có ta
Cảm ơn tất cả kẻ xa người gần
Cả kẻ thù lẫn ân nhân
Xuôi tay nhắm mắt đâu cần được thua

Trời còn khi nắng khi mưa
Kẻ còn người mất đón đưa lẽ thường
Nguyễn Hữu Nhật đã lên đường
Mai này đến lượt ta …thường thế thôi

Chúc người ở lại an vui
Chúc người đi …được tới nơi yên bình
Chia ly, gặp gỡ ,tử sinh
Chỉ là cuộc sống thường tình thế gian .

Ngọc Bích Gái Quê

Được tin thi hữu Nguyễn Hữu Nhật đã lên đường, bạn đã bỏ chúng ta mà đi không một lời từ gĩa, nhưng Nguyễn Hữu Nhật cũng đã không quên gom góp và đem theo đầy đủ cả những tiếc thương luyến nhớ từ các bạn bè gần xa khi Nguyễn Hữu Nhật ra đi.
Ngọc Bích cùng tất cả các bạn bè tại San Jose CA đều buồn, xửng xốt và vô cùng thương tiếc một người bạn thơ đa tài và rất giầu tình cảm như anh Nhật. Kể về tuổi tác thì anh còn kém chúng tôi nhiều thế mà anh đã xé rào đi trước tụi tôi.Anh chị em trong Thi Văn Đòan Bốn Phương tại San Jose CA , Canada, Texsas, Úc châu, Pháp...v.v.đều bùi ngùi thương tiếc anh khi nghe tin này.Ngọc Bích cũng không ngọai lệ ,nhất là chúng tôi cùng nhau nhớ lại những kỷ niệm về quãng thời gian mà anh và chị Nguyễn thị Vinh về San Jose chung với chúng tôi tổ chức những buổi Ra Mắt Sách của Thi Văn Đòan và cuốn " Cỏ Bồng lìa gốc " của chị Vinh, cuối cùng là lần Ra Mắt Sách " Tiếng Việt hay quá " của Nguyễn Hữu Nhật rất được đồng hương thân hữu đón nhận nhiệt tình.
Anh chị em trong giới yêu thích văn thơ Nguyễn Hữu Nhật đã gửi tặng anh một nụ hồng ngày đó và giờ đây lại xin gửi đến anh niềm thương tiếc chia tay trong ngậm ngùi luyến nhớ đầy tình cảm .
Quả là chúng ta đã làm một cái việc mà cá nhân tôi thường mệnh danh là:
" Bấy giờ cho một nụ hồng. Còn hơn cho cả triệu vòng hoa tang"

9.12.14

Lá rơi nhớ chàng






Cuối thu lá rụng vàng mơ
Em buồn ! viết những dòng thơ gửi chàng
Nhờ mưa với gió chuyển sang
Mơ Vòng tay nhẹ muộn màng nụ hôn

Nhớ chàng trong nỗi cô đơn
Nhớ vòng tay ấm nỗi buồn bay xa
Bằng tình nồng ấm thiết tha
Trong quên lãng chỉ còn ta với tình

Ngọc Bích

Hỏi ai ? ai hỏi bây giờ hỏi ai ?


Hỏi ai, ai hỏi bây giờ hỏi ai ?

Có thuốc nào cho tôi chữa không ?
Tôi mua , đắt mấy cũng vui lòng
Làm sao chữa hết thôi nhung nhớ
Suốt buổi chiều nay nhớ lạ lùng !

Ngọc Bích

Một nửa đời sau





Một nửa đời sau

Quá nửa đời rồi, quá nửa đêm
Nửa sau mong ước sẽ êm đềm
Bỏ lại thương đau vào dĩ vãng
Gói ghém ân tình một cõi riêng

Một nửa đời qua với quá nhiều
Những người thân mến những thương yêu
Lẫn nỗi đớn đau niềm tủi nhục
Giờ chỉ cầu mong buổi xế chiều

Khi thuyền rời bến được mang theo
Hành trang là những tình lưu luyến
Nặng chĩu khoang thuyền chuỗi mến yêu
Những khối tình riêng dầy nặng chĩu

Bên đường sỏi đá cũng buồn hiu
Những kẻ tiễn đưa ngơ ngẩn mãi
Những bàn tay vẫy mắt trông theo
Chuyển bến thuyền ta xuôi nắng biếc

Thuyền dong đơn chiếc sóng vàng reo
Mắt dõi trông vời chiếc …mỏ neo
Đưa tiễn ta trong nhiều luyến tiếc
Chìm dần khuất đáy nước trong veo…

Ngọc Bích