11.7.11

Trách anh




Không gọi thăm em lấy một lời !
Lỗi anh hay chỉ tại em thôi ?
Những hoa tàn cánh bay đâu đó
Những trái ân tình úa rụng rơi
Ai nhớ quên ai nào biết nhỉ
Đầu sông cuối bến cách chia rồi
Em về góp lại dòng thư cũ
Làm gói hành trang phía cuối trờì



Ngọc Bích







Tôi yêu những đóa hoa quỳnh




Tôi yêu những đóa hoa quỳnh
Tím hồng man mác bồng bềnh bên song
Mong manh trước gió mưa giông
Hương đưa nhè nhẹ mênh mông đầu cành



Nụ quỳnh nở quá mong manh
Dáng hoa sầu tím buồn mênh mông chờ
Đóa sầu kết cánh thành thơ
Như người cô phụ đợi chờ bên song



Và tôi , nguời có hay chăng
Vẫn yêu màu tím một lòng như xưa
Vẫn thường mơ mộng nhìn mưa
Qua song cửa sổ vẫn mơ nhớ người

Người ngày xưa của tôi ơi !
Biết chăng tôi vẫn nhớ người tháng, năm....
Vẫn yêu và nhớ âm thầm
Vẫn thơm ngát nén hương trầm tình xưa



Chắp tay khấn nguyện trong mơ
Cầu Xin những đóa quỳnh chưa phai hồng.
Tìm đâu trong Chốn hư không
Đốt bao bó đuốc thỏa lòng ước mơ ?


Bao giờ gặp lại người xưa


Ngoc Bich

Tóc em là rượu


Ơi em ! sợi tóc buông dài
Tung bay trong gió huong cài lên môi
Bềnh bồng tóc thả mây trôi
Tóc em là rượu,anh đời lên men


Ngạt ngào trong tóc huong quen
Thơm men ngây ngất hương em ngát lừng
Xin em, em nhé ! em đừng
Giấu hương trong đó không chừng anh say!


Anh bây giờ: Gió heo may!
Sáng thương, chiều nhớ , đêm cay đáng lòng
Anh bây giờ: Náng mùa đông
Em ơi ! anh biết anh không còn gì


Bên nhau ta hãy vui đi
Chút hương, chút gió anh thì thầm : Em!


Ngọc Bích



Sáng nay



Buổi sáng bên này anh nhớ em
Ngoài kia mưa lạnh ướt quanh thềm
Kìa em ! như thể là sương khói
Nghiêng cánh môi và hôn trán em !

Ngoc Bich


Que diêm






Em chỉ một que diêm bé nhỏ
Và anh là chiếc vỏ bao diêm
Gặp nhau kết thành tia lửa đỏ
Đốt cháy đời nhau , đốt muộn phiền
Là niềm ao uớc , giấc mơ riêng
Trong cõi xa xăm ở một miền
Thôi hết tối tăm và vĩnh viễn
Sáng hồng ngọn lửa mỗi đêm đêm
NgocBich

Nhặt cánh hoa rơi




Nhặt hoa rụng bỗng dưng buồn
Tím hoa phượng những nẻo đường tôi qua
Như ngày tháng đã xưa xa
Tuổi thơ , kỷ niệm thoáng qua mất rồi




Chỉ hình dung lại một thời
Nón bài thơ trắng khung trời mộng mơ
Sàigòn của những ngày xưa
Sàigòn của những thuở vừa biết yêu




Sàigòn nắng sớm mưa chiều
Và còn của những bao nhiêu ân tình
Đến giờ tóc đã thôi xanh
Người ngày xưa đã trở thành cố nhân



Nhưng sao lòng vẫn rất gần
Thơ ai reo mãi những vần ly hương
Chắc rằng người ấy còn thương
Lòng còn nghĩ đến con đường dầm mưa



Còn thường hát những bài xưa
Và còn mãi chút tình chưa phai nhòa?

Ngoc Bich

Em ơi, hãy nói với anh..


Nhìn theo nắng xế nghiêng nghiêng
Chuông chiều đổ chậm bên hiên giáo đường
Nghe hồi chuông đổ vang rồn
Mà lòng anh bỗng thấy buồn quạnh hưu



Lá theo gió cuốn bay vèo
Hình như mưa cũng cũng về theo nỗi buồn
Quê người, mưa nắng thất thường
Biết bao giờ hết nhớ thương Sàigòn???


Sao mùa Xuân đến vẫn buồn?
Vẫn nghe trong gió nhớ thương âm thầm
Trôi theo cùng với tháng năm
Mà sao nỗi nhớ vẫn nằm đáy tim???



Qua bao năm tháng im lìm
Mà sao lòng vẫn kiếm tìm, ước mơ
Cả khi nắng, lẫn khi mưa
Quê hương tôi đó, bây giờ ở đâủ??



Từ xuân này đến xuân sau
Phai hồng môi thắm , bạc màu tóc xanh
Em ơi ,hãy nói với anh:
Quê nhà vẫn đó sao đành cố hương???



Em ơi, anh vẫu tha phương
Hoa hướng dương vẫn chỉ thương mặt trời
Và anh, lòng vẫn thế thôi
Yêu em, dẫu đến cuối đời vẫn yêu


Ngoc Bich



Em ạ !



Em a ! mùa thu tới thật rồi
Gió về lành lành khắp muôn nơi
Mây trời nhè nhẹ mờ sương khói
Thầm lặng chân trời ngọn lá rơi.



Em ạ ! thu này lạnh lắm em
Thèm ôi lời nói rất êm đềm
Buồn bao nhiêu nhánh hồn sao suyến
Rồi bỗng nghe lòng thương nhớ thêm



Em ạ ! anh còn nhớ nụ hôn
Trao nhau như trong một buổi chiều hôm
Rồi từ hai mái đầu xanh thắm
Sóng tóc mây bay một thoáng buồn

Ngọc Bích



Muà xuân này dạ rối bời ngồi nhớ quê



Mưa xuân ngày bỗng thêm dài
Nắng xuân chợt thấy tàn phai cuối ngày
Sáng xuân về tận nơi này
Chiều xuân mưa nhẹ phủ đầy ngoại ô



Người ngày xưa vẫn làm thơ ?
Sài gòn thành phố đã …giờ đổi tên
Em và nỗi nhớ vô biên
Dõi theo về tận mọi miền xa xưa


Qua bao những chặng đường mưa
Đá mòn sông cạn người chưa trở về
Phải người xưa đã lỗi thề
Người đi với những nẻo về gần xa


Áo vàng chị mặc năm qua
Mùa xuân em ạ thật xa ta rồi
Có chăng một thoáng ngậm ngùi
Mùa xuân này chúng ta ngôi nhớ quê
Ngọc Bích

Lời Mẹ Ru Vượt Trùng Khơi

Câu ca dao những ngày xưa
Mẹ nằm võng gió nhẹ lùa trăng thanh
Tuổi thơ con …đã qua nhanh
Bao vầng trăng khuyết , trăng lành vẹn nguyên


Lời ru trong tuổi thần tiên
“…À …ơi con đứng thẳng lên làm người …”
Giữ gìn sông núi biển khơi
Quê cha, đất mẹ ngàn đời, muôn năm


Mẹ ru từ thuở con nằm
Trong nôi, trên võng thấm trong tâm hồn
Từ đi gối mỏi chân chồn
Nỗi đau mất nước, nỗi hờn nhớ quê


Gạt đi từng giọt chàn chề
Mềm môi nuốt giọt não nề vào tim
Chẳng cần đốt nén hương nguyền
Đàn con mẹ đứng thẳng lên làm người


Lời ru mẹ vượt trùng khơi
Vẫn vang vọng đến cuối trời cùng con
Mặc cho sông cạn , đá mòn
Lời ru của mẹ mãi còn trong tim.


Chúng con đều đứng thẳng lên.
Bảo tồn từng tấc đất miền quê hương
Lời ru dù rất bình thường
Mà như ngàn vạn tấm gương sáng ngời

Ngọc Bích

CCờ bay phấp phới khắp vùng Á-Âu







Anh hồn tử sĩ kiên trung
Đáp lời sông núi ta cùng sắt son
Hùng binh , dũng tướng mãi còn
Tinh thần bất khuất chẳng sờn đấu tranh




Ngàn năm dân tộc hùng anh
Trừ gian , diệt bạo rạng danh Lạc Hồng
Quyết lòng gìn giữ núi sông
Quê hương mãi vững xanh cùng núi lam



Toàn dân của nước Việt Nam
Chỉ tôn thờ lá cờ vàng mà thôi
Cờ rực rỡ với người dân Việt
Và tôn nghiêm tha thiết trong lòng



Hồn dân tộc, nghĩa non sông
Cờ bay phấp phới khắp vùng Á- Âu
Người dân Việt ở nơi đâu
Trong tim và cả trên đầu vọng vang



Cờ vàng sọc đỏ ngang tàng
Là linh hồn của Việt Nam chúng mình
Là tượng trưng tấm chân tình
Của người yêu nước với tình đồng hương.
Ngọc Bích




















6.7.11

Nói nhỏ thôi rằng ...




Tự hỏi lòng sao tôi cứ yêu?
Dẫu rằng người đã cách xa nhiều
Có lẽ từng sai ước hẹn
Sẽ sống cùng tôi lúc xế chiều.



Chẳng biết vì sao rất nhớ người ?
Là yêu tha thiết đấy người ơi !
Cho nên đôi lúc hình như đã
Tự nhủ chỉ mình thương nhớ thôi



Rồi một hôm tôi bỗng chợt buồn
Hỏi lòng sao cứ nhớ người hơn
Để rồi tự hỏi sao người ấy
Có biết cho cùng những sớm hôm ...



Đầy trời mây tím nắng còn vương
Trên đóa môi hồng tẩm đẫm hương
Cùng gửi về người nơi chốn ấy
Nói nhỏ thôi rằng: rất nhớ thương



Ngọc Bích






Lòng mềm với thơ




Nhớ anh, nỗi nhớ ngất ngây
Nhớ từ những tháng những ngày bên em
Anh xa cuộc thế bon chen
Mình em còn lại lòng mềm với thơ


Nhớ anh nhớ đến dại khờ
Biết bao giờ ? Đến bao giờ gặp nhau ?
Đếm từng sợi tóc phai màu
Tóc mau bạc trắng mà sầu chậm phai.


Xa nhau, thật đã xa rồi
Hẳn rằng đến kiếp luân hồi gặp ư ?
Thế nên còn chút tâm tư
Đôi dòng thơ đốt, dòng thư về người


Khói cay mắt, mặn bờ môi
Có hay chăng nhỉ, ôi thôi một ngày
Giỗ anh tháng bảy năm nay
Hai con số bảy một ngày nghiệt oan.


Biết rằng từ cõi thiên đàng
Anh nghe được tiếng em than không nào ?
Trời xanh , mây trắng bay cao
Hôm nay ngày giỗ nôn nao nhớ người.

Ngọc Bích