22.2.10

Từ Bắc đến Nam

Nhà thơ Cung Diễm, Lê Diễm, Ngọc Bích ,anh chị Song Nhị,anh chị Đỗ Tiến Đức, nhà thơ Mạc phương Đình, nhà thơ Diên Nghị trong buổi gặp mặt đầu xuân tại San Jose CA
Tình thân giữa anh chị em luôn được duy trì bằng những buổi gặp lại nhau trong thân tình

Đại đa số anh chị em trong nhóm Cơ Sở Thi Văn Côi Nguồn cùng vui tham dự buổi kỷ niệm năm thứ 25 và phát hành giai phẩm Xuân Canh Dần 2010 của nhà văn nhà báo THỜI LUẬN Đỗ Tiến Đức tổ chức tại Nam Cali ngày 31- jan-2010

Trong Hình dưới từ trái qua gồm nhà báo Nguyễn Thanh Huy Santa Ana, nhà văn Diên Nghị , Ngọc Bích, Lê Diễm , anh chị Song Nhị, anh Thanh Thương Hoàng đến từ San Jose .

Sáng Mồng Một Tết

Sáng mồng một cũng đi làm
Nắng Xuân nhạt lắng trong sương sa mù
Nghiêng đầu kẻo tóc uớt mưa
Tóc chen sợi bạc, sợi xưa hạt huyền

Nhìn mưa đọng giọt mái hiên
Hoa đao rộ nở một bên cạnh rào
Bỗng nghe lòng chợt xôn xao
Thương thân viễn xứ dạt dào nơi đây

Nắng xuân hong nỗi nhớ đầy
Bên hiên hàng xóm ,ngọn cây lưng trời
Nuốt đi giọt lệ trên môi
Thế mà cũng đã nửa đời tha hương !

Bánh xe lăn nỗi chán chường
Thương thân lá rụng trên đuờng quạnh hiu
Lái xe , lái nỗi buồn theo
Chở thêm nỗi nhớ quê nghèo xa xôi

Ơ hay! mồng một Tết rồi
Ta đi làm, cuối nẻo đời trong mưa
Thế là.. .. hết sáng ,lại trưa
đến chiều về.. .. hết nắng. Thừa mùa Xuân
Ngọc Bích

21.2.10

Chỉ hai đứa mình thôi nhé


Gửi đến tất cả các bạn những tấm hình
Chỉ hai đứa mình thôi nhé.
Chúc tất cả các bạn lời cầu chúc cho một mùa xuân an bình và hạnh phúc
Ngọc Bích
















Vẫn dành riêng.

Riêng tặng Vân Nhương, người bạn nhỏ dễ thương vô cùng
Buổi chiều mùa hạ năm xưa
Anh bên hàng giậu trăng mờ vào đêm
Nhẹ nhàng vuốt sợi tóc em
Thì thầm nói khẽ êm đềm xiết bao

Trên trời mấy triệu ngôi sao
Yêu em anh đếm thế nào được đây
Trên trời mây lững lờ bay
Mà anh mãi vẫn ngất ngây vì nàng

Yêu em từ buổi xuân sang
Hè qua, thu tới chuyển ngang đông và...
Từ khi cách biệt quê ta
Đến giờ đây thật đã già rồi em!

Nhưng tình anh vẫn dành riêng
Cho em và kỷ niệm êm một đời
Chiều nay chung một khung trời
Dành riêng em , chỉ em thôi em là...

Việt Nam từ phía trời xa
Tình như sóng biển chan hòa dâng cao
Yêu em biết nói thế nào?
Thưa em: Tình mãi dạt dào trong tim.
Ngoc Bich

Có một buổi chiều

Thưa anh có một buổi chiều
Mưa ngưng gió lặng đìu hiu núi rừng
Và rồi trong cõi mênh mông
Chỉ mình em với đôi dòng lệ tuôn

Ngước nhìn về phía quê hương
Những lời ước nguyện vẫn thường âm vang
Mà trong từng vệt nắng loang
Những tia hy vọng dát vàng vẫn bay

Vững tin rồi có một ngày
Mai , đào đua nở tươi đầy Việt Nam
Ngày về dành lại giang san
Cờ vàng phấp phới rộn ràng lối xưa

Mùa xuân hết gió thôi mưa
Xóm làng, thành phố , nhà thờ xôn xao
Mùa xuân ấy đẹp biết bao
Vang trong gió những lời chào nước non

Nghe trong tiếng pháo nổ giòn
Những lời hoa cỏ lối mòn đường quê
Người trên muôn nẻo cùng về
Thắp lên ngôi mộ bên lề nén nhang

Dâng lên người dẫu muộn màng
Lời tri ân với muôn vàn kính yêu
Thưa anh : trong một buổi chiều
Mùa xuân xa xứ nhớ nhiều về quê.
Ngọc Bích

Lặng lẽ hồn xuân


Sáng nay hoa nở vàng ngoài ngõ
Nhớ cánh mai xưa một góc trời
Nỗi nhớ đột nhiên gây xúc động
Đến thoáng hương xưa một quãng đời
Lặng lẽ hồn xuân vừa thoáng hiện
Bên đời và tận phía xa xôi
Mùa xuân trên cánh hoa vàng đó
Đến với tôi trong nỗi ngận ngùi.

Ngọc Bích



5.2.10

Mùa xuân hồi nhớ nụ hôn đầu


Nụ hôn! ôi thật dễ thương
Trời rung đất chuyển, thiên đường ngẩn ngơ
Nụ hôn trong buổi chiều mưa
Trao nhau rất vội khi vừa biết yêu.

Mùa xuân năm ấy mưa nhiều
Nghe mưa rơi thấy lòng hưu hắt buồn
Nụ hôn ngày ấy vẫn còn
Hoa đào rụng thắm vườn hương xa mờ.

Hôm nay trời cũng lại mưa
Gợi thêm nhớ nụ hôn xưa năm nào
Và lòng lại thấy nao nao
Thả trôi giấc mộng hoa đào trong mơ.

Chao ôi ! thèm nụ hôn xưa
Thèm vòng tay ấm khi vừa vào xuân
Phải chi dù chỉ một lần
Được hôn lại một nụ xuân năm nào.

Trời đầy mây xám bay cao

Chị cùng em chúng ta chào đón xuân

Người đi ...đi mãi xa dần

Để người còn lại mùa xuân lỡ làng.

Ngọc Bích

3.2.10

Gửi theo tiếng hát Thái Thanh

Sơn tây tiếng hát người năm cũ
Chia sớt niềm đau nỗi ngậm ngùi
Tự thuở ra đi là biết cả
Thương về quê cũ cũng đành thôi .
Sơn tây nay cách xa ngàn dặm
Em chị đành yên phận thế thôi
Hận nước dành mang theo cuối biển
Tình quê dấu kín tận chân trời
Niềm riêng về phía trời xa cũ
Em vẫn quê người lệ khó vơi
Thơ gửi theo cùng bao nỗi xót
Còn chưa bày tỏ đủ trong lời
Thái Thanh chị hỡi lòng em đó
Ôi biết bao la những khóc cười'
Gửi chị quê xưa, vùng kỷ niệm
Nghe qua giọng hát ,nhớ qua lời
Thái Thanh ! em gửi qua lời chị
Lời kẻ cùng quê nhớ đến người.
Ngọc Bích