29.12.10

Hoang Ngoc Van va hien the

Sợ gió lùa mùi hương

Trời đang nắng bỗng dưng mưa

Khép hờ cửa sợ gió lùa mùi hương

Của hoa vàng tím sau vườn

Nhớ em và dáng em thường bên cây

Quạnh hiu anh đứng nơi đây

Nhìn hoa lá rụng rơi đầy ngoài sân

Như em rời cõi phù vân

Để mình anh với phong trần tháng năm

Gối chăn và chỗ em nằm

Chừng như giá lạnh từ năm …tháng…này

Ước gì mãi cạnh nhau đây

Cứ bên nhau mãi như ngày hôm xưa

( Viết cho HNV về những ngày xưa ấy )

Ngọc Bích


Từ đây viễn xứ đi về mình anh




Ngoài trời vừa gió lại mưa
San Jose chắc cũng vừa lạnh thôi
Em xa anh thực mất rồi ?
Nuốt thầm giọt mặn trên môi nhạt nhòa

Em vừa ngồi đó đêm qua
Sáng nay đưa tiễn em ra cuối đường
Anh về trong nỗi nhớ, thương
Âm thầm tìm lại mùi hương nơi này

Gương xưa, lược cũ còn đây
Soi gương tìm bóng em ngày hôm qua
Lược vương sợi tóc loa xòa
Tìm hơi em vẫn chan hòa nơi nơi

Thì thầm gọi nhỏ em ơi !
Em bây giờ đã ra người ngày xưa
Vào ra một bóng thẫn thờ
Đưa tay lau cọng kính mờ nhớ thương

Mình anh đi nốt đoạn đường
Quê hương Tổ Quốc còn vương lời thề
Và hình bóng của hiền thê
Từ đây viễn xứ đi về mình anh .

Ngọc Bích

28.11.10

Mười thương



Mười thương



Một thương má rám nắng đào
Hai thương đôi mắt như sao trên trời


Ba thương tiếng hát chơi vơi
Bốn thương miệng nói môi cười xinh xinh


Năm thương tóc xõa ngang mình
Sáu thương vầng trán thông minh hơn người


Bảy thương màu áo lam tươi
Tám thương dáng điệu lúc rời gót đi


Chín thương tính nết nhu mì
Mười thương thương nhất là... khi em buồn


Ngọc Bích


Phải chi.




Đông vừa đến cỏ thôi tươi
Cây lưa thưa sót lại đôi lá vàng
Trái tim chín thật muộn màng
Người tha hương cũng vội vàng hái theo


Rồi đây, rồi một buổi chiều
Lẻ loi em một cánh diều không dây
Gửi hồn theo khói mây bay
Quê hương lơ lửng diều say lối về.


Chao ôi! nhớ lạ lùng ghê
Nụ hôn ngày ấy chưa hề trao nhau
...Tháng năm theo nước cuốn mau
Coi như lá rụng qua cầu nước trôi.


Phải chi ta sớm gặp người
Mùa thu ấy pháo có rơi ngập đường?
...Đến nay tóc điểm hơi sương
Nhìn theo lá rụng chợt thương tiếc chiều


Trái tim giờ chín hơn nhiều
Mà niềm thương nhớ chín theo ân tình
Chuyện riêng hai đứa chúng mình
Giờ đây đã trở nên thành chuyện xưa.

He 2010 at Eddy"s and Ruby"s home





































Another pictures of the Holiday of 2010




Thankgiving 2010





Happy Thankgiving at '' Ba Noi' home with all grand children from Arizona, UCLA and Bakersfield for a special Holiday of the Years .

6.11.10

Dưới trời hoa tím


Nhẹ nhàng hoa tím rơi rơi

Như câu lục bát với lời thương mong

Thuở xưa má đỏ môi hồng

Bềnh bồng tóc thả lơi trong khói mờ

Hương trời ai kết thành thơ

Cho lòng ai bỗng mộng mơ ươm vàng

Lang thang trong ánh hôn hoàng

Trời đầy mây tím hoa ngàn tím theo

Và ai trong giấc mộng chiều

Buông trôi dĩ vãng , thả diều tương lai

Vui đi rồi... một ngày mai

Thoảng qua như giấc mộng dài mà thôi

Ngọc Bích

Mùa lá đổ



Ơ kìa trời mới chớm thu

Mà sao đã lắm sương mù thế anh ?

Bao nhiêu chiếc lá lìa cành

Hồn quê lãng đãng trở thành khói sương


Lá rơi rụng khắp ven đường

Màu quan san lá đẫm sương thu về

Âm u khắp nẻo sơn khê

Lá còn được rụng trở về gốc cây


Lòng buồn theo chiếc lá bay

Biết bao giờ ? có một ngày về quê ?


Ngọc Bích


Màu quê hương



Tóc xanh giờ bạc như mây

Vườn thơ hoa gấm vẫn đầy gấm hoa

Sắc màu thơ vẫn chan hòa

Tím niềm nhung nhớ, phai nhòa màu xanh



Đỏ tươi màu trái tim anh

Vàng hoa cúc thuở thanh bình quê xưa

Trắng như mây buổi ban trưa

Hồng vui màu áo tuổi vừa mộng mơ


Lam bay khói tím sân chùa

Nâu như màu áo ni cô hiền hòa

Đen như màu tháng tư qua

Màu tang thương khắp quê nhà bảy lăm.


Thế rồi qua mấy chục năm

Mà Quê hương đã xa xăm biển sầu

Thắm tươi màu cuả cau trầu

Vững vàng vôi quyện đậm sâu tình nồng


Giang sơn ai cũng chung lòng

Bản đồ chữ S bên vòng đại dương


Rất hiên ngang rất quật cường

Là màu sắc của con đường về quê


Một lòng cùng ước được thề.

Một ngày chiếm lại miền quê thanh bình


Ngoc Bich

.

Hương vừa tím hương

Sáng nay lòng bỗng dưng buồn
Phải chăng nhìn giọt mưa tuôn nhạt nhoà
Mây mù xám nẻo trời xa
Lá thu rơi lẫn cánh hoa úa tàn.
Mênh mông lối ngõ đầy sương
Tiếng đồng hồ điểm nhẹ hơn, rất gần
Một mình ta đứng tần ngần
Qua khung cửa sổ mùa luân chuyển mùa
Thu đi sao quá hững hờ
Thoảng trong gió chút hương vừa tím hương.
Ta đi trong cõi vô thường
Làm sao níu được mùi hương thu vàng ?
Ngọc Bích

14.10.10

Để giấu mơ phai..


Anh có nghe trong gió lẫn mưa ?
Chiều nay bên ấy rét hay chưa ?
Chiếc khăn quàng chỉ vừa âm ấm
Trạnh nghĩ về anh xuốt buổi trưa


Anh có nghe lòng nhớ tiếc không?
Riêng em, trong nỗi nhớ khôn cùng
Mỗi khi sương phủ nhòa chân núi
Và gió mưa về mỗi cuối đông ?


Anh có nghe em vẫn gọI thầm ?
GọI anh, giờ gọI bạn tri âm
Thôi đành, dĩ vãng từ đây nhé
Để giấu mơ phai dướI nắng hồng


Ngoc Bich


Sao người cứ hẹn …

One Rose for Unconditional Love
Photograph of Red Roses

Làm sao gặp được đây người?
Đổ thừa mây thấp , rồi … trời chuyển mưa?
Ta chơ người ấy năm xưa
Sao người nỡ để ta chờ bấy lâu ?

Thời gian như thế kỷ sầu
Cho mây trắng nhuốm mái đầu hai ta
Giáng chiều vàng nhạt mờ xa
Chao ơi là khó cho ta gặp người

Đứng nhìn những đám mây trôi
Ngẩn ngơ hỏi có gặp người hay chưa?
Trời còn khi nắng khi mưa
Sao người cứ hẹn mà chưa …giữ lời ?

Ngoc Bich

13.10.10

Khóc Mẹ




Tặng người vừa mất Mẹ

Hôm đưa mẹ đến nghĩa trang

Ôi chao ! mắt đẫm hai hang lệ rơi

Thôi còn gọi tiếng : Mẹ ơi !

Thiên thu vĩnh biệt, một đời chia xa

Mặc dầu biết Mẹ đã già

Vẫn đau buồn Mẹ lìa xa địa cầu

Ngẩng lên nào thấy Mẹ đâu

Chẳng qua một đám hương sầu đó thôi

Nắng mưa Mẹ trả lại đời

Dối gian Mẹ trả cho người thế nhân

Cuộc đời như đám phù vân

Nhớ thương Mẹ mấy cũng ngần ấy thôi

Mây tan, trăng lặn sau đồi

Giọt sương trong nắng đọng rồi tan đi

Đằm đằm giọt lệ trên mi

Con còn ghi nhớ những gì Mẹ Khuyên

Mẹ về trong cõi vĩnh yên

Con giờ như kẻ đắm thuyền trên sông

Niềm thương , nỗi nhớ ngập lòng

Tan trong sương khói những dòng phù du.

Ngọc Bích

Thế cũng xong.



Thỏ thẻ cùng anh hẹn ước đầu
Những lần ta hứa sẽ cùng nhau
Những câu tâm sự câu tâm sự
Những giấc mơ hồng sẽ đến sau


Nay chắc gì người đã nhớ đâu?
Cũng chẳng ưu tư hoặc chẳng sầu ?
Nhớ đến thời gian và ước nguyện
Lòng ta.hồ dễ đã quên mau ?


Xa cách từ lâu có lẽ lòng
Nguời quên ta nhỉ , có đành không ?
Riêng ta nào có nguôi thương nhớ
Ta vẫn mong chờ vẫn thủy chung.


Đời đã chia xa, chẳng được cùng
Với người tròn giấc mộng tình chung
Những câu hẹn ước ngày xưa ấy
Nay đã qua rồi...thế cũng xong


Nỗi nhớ

Ngắm hoa nở nhớ đến ai
Nghe như kề cận bên vai thì thầm
Nhẹ nhàng qua nét mi cong
Mộng mơ tình mãi dấu trong tim nàng

Đóa quỳnh trắng rất dịu dàng
Mùi hương lắng đọng mênh mang cõi tình
Gửi cùng nỗi nhớ kết thành
Cánh hoa và nụ diễm tình nên thơ

Đêm đêm trăng sáng đợi chờ
Quỳnh hoa khép cánh thẫn thờ nhớ anh
Ngọc Bích

29.9.10

Nụ hoa ngày ấy


Nhớ Hànội như nụ cười
Cứ như cái thuở xa rồi tuổi thơ
Nước trôi bèo giạt trong mưa
Nụ hoa còn nở bên bờ đâu đây


Lá vàng thu đã rụng đầy
Từ xa em mãi chẳng quay trở về
Hoa xưa thôi nở vườn lê
Người em Hànội chưa hề đổi thay ?


Trăng thu khi khuyết khi đầy
Ơi em ! người cũ vai gầy hơn xưa
Qua mưa gió đổi thay mùa
Nụ hoa ngày ấy bây giờ thôi tươi.


Ngọc Bích

Còn lại nụ cười đơn sơ



Bích Thiền viện chủ ngang tàng
Mà giờ đây lụy vì chàng: Thơ ! thôi
Từng gây sóng gió một thời
Giờ đây còn lại nụ cười đơn sơ


Mà giờ đây đứng trơ trơ
Trải bao đồi núi , trăng mờ khó khăn
Như Mây qua đỉnh phù vân
Bích thiền viện chủ có lần vượt qua


Vì người và cũng vì ta
Sắc Không , không sắc đậm đà từ tay
Những dòng những chữ phơi bày
Nhẹ nhàng như khói sương bay qua mành


Ví dù ngàn vạn câu kinh
Cũng dành ca tụng những tình thế nhân
Mây bay trên đỉnh phù vân
Đã yêu dù chỉ một lần cũng cam


Sân , si gió chuyển cành lan
Như sương gió dưới đời tràn nắng xưa
Em !…bài thơ đọc dưới mưa
Trách người hay trách ta vừa biết yêu


Thơ như giải yếm, mái chèo
Trôi trong gió nhẹ thả neo nhịp nhàng
Thơ còn giữ ngọc gìn vàng
Gửi theo cả giấc mộng vàng trong thơ


Ngọc Bích

Tiếng lòng.



Một đóa hoa thơ dưới nắng chiều
Thoảng đưa trong gió chút hương yêu
Gửi về bên ấy cùng mây trắng
Một tiếng tơ lòng vọng tiếng tiêu

Ngoc Bich




Một thoáng hương




Giây phút êm đềm ao ước sao…


Kề vai nồng ấm nụ hôn trao


Dịu dàng em khẽ nghiêng đầu ghé


Một ánh sao trời bay vút cao


Ngọc Bích

Theo gió thu vàng



Sáng nay quét lá cửa thiền

Tay vun tay quét lòng miên man sầu

Bao nhiêu lá rụng theo nhau

Đầy vơi phủ kín mái sau vắng người



Thưa anh ! nghe lá thu rơi

Nhặt từng cánh lá bồi hồi nhớ anh

Mình em và lá vây quanh

Mới hay rằng thiếu vắng anh em buồn



Riêng em và nỗi cô đơn

Khép đôi mi gạt nỗi buồn long lanh

Nghe như gió lướt qua mành

Hỏi thầm anh có nghe tình thu phai ?



Hình như trong tiếng thở dài

Ngừng tay vuốt sợi tóc mai em… chờ

Tình yêu đẹp tựa trang thơ

Xin anh gìn giữ từng tờ từng trang



Một mai theo gió thu vàng

Ghi trang tình sử lỡ làng gió mưa,



Ngọc Bích (Sept-2010 San Jose)


27.9.10

22.9.10

Lên tiếng gọi Em



Lên tiếng gọi em

Em yêu ! Thơ, hỡi ơi người
Vì nàng Thơ để lụy đời đó anh
Thơ làm đổ quán xiêu đình
Nào đâu chỉ lụy riêng mình anh sao

Thơ ! em như chén rượu đào
Đầy vơi em , tận nơi nào hỡi em?
Cho ta hỏi nhỏ, hỏi thêm
Có chờ ta mé cuối thềm thi ca !

Ngọc Bích


Mưa Xuân


11.7.10

Hoa Bướm Ngày Xưa

NS Ban Hợp Ca Mây Ngàn Phương

Cho nhớ thương về quê xưa...Mùa xuân không còn nữa....

Quả thật là những niềm thương nỗi nhớ đã được ban hợp ca Mây Ngàn Phương gửi về quê xưa qua những mùa xuân không còn nữa ở quê nhà.
Ban hợp ca Mây Ngàn Phương luôn cùng nhau gửi những lời ca trữ tình trong những bản nhạc đầy tình quê hương . Tất cả các chị em trong ban có chung một niềm vui là đem tiếng hát của chính mình gửi về quê hương , gửi vào lòng người , gửi vào đời qua những bài hát như chị em đã từng thực hiện bằng chính tiếng ca giọng hát của mình để giúp vui trong những buổi ra mắt sách , ra mắt thơ , những sinh hoạt cộng đồng hầu đem lại niềm vui chung cho chị em và cộng đồng người Việt hải ngoại.
Gần như hầu hết các sinh hoạt mà ban Mây Ngàn Phương đã thực hiện đều thuộc loại nhạc đã từng được biết đến từ trong nước qua những năm 1975-2006-2010 như. Ý kiến chung của tất cả các chị em trong ban Mây Ngàn Phương đều nhằm mục đích tìm niềm vui chung , đến với nhau và chia xẻ niềm vui trong tình cảm ,văn hóa xã hội . Ban Mây Ngàn Phương không đi xa hơn vào những sinh hoạt có tính cách phe phái , tranh tụng hoặc gây chia rẽ tôn giáo , địa phương ...
Trong tinh thần đó chị em chúng tôi trước là đem đến niềm vui khi chung nhau họp mặt và sau đó là cùng chia xẻ với cộng đồng người Việt Bắc Cali, nơi chúng tôi chọn làm đất tạm dung trong những ngày xa quê mẹ.

Cô Gái Việt
( của NS sĩ Hùng Lân ngày Vinh Danh các nhà Văn , nhà Thơ , nhà báo tại San Jose )
Một Thoáng Quê Hương ( của nhạc sĩ Từ Huy dịp ra mắt sách và Yểm Trợ Hoàng Sa Trường Sa )
Lời Cảm Ơn ( Của Ngô Thụy Miên , lời Hạ Đỗ Chung Bích Phượng Kỷ niệm 20 năm Viễn xứ và ra mắt thơ Huy Trâm )
Bà Mẹ Quê ( NS Phạm Duy Lễ Vu Lan và ngày Hiền Mẫu )
Hoa Bướm Ngày Xưa ( NS Nguyễn Hiền Đệ Nhất Chu Niên HĐCD San Jose )
Thương về xứ Huế ( NS Minh Kỳ Ngày giỗ nhà thơ Trần Việt Yên )
Giòng An Giang ( NS Anh Việt Thu.......................................................................)
Cô Hàng Nước ( Tổng hợp dân ca, quan họ, hát sẩm, ngâm thơ do Kim Trung, Ngọc Bích, Nguyễn xuân Hách sưu tập và hợp soạn )
Trong tương lai ban Mây Ngàn Phương sẽ cùng hợp ca một số bài thích hợp với đường lối của toàn ban và chúng tôi sẽ tổng kết hợp trong một CD chung cho toàn ban.
Rồi Một ngày nào đó ...tất cả sẽ trở thành dĩ vãng . Chị em chúng tôi mong rằng đó sẽ là một dĩ vãng đẹp và còn mãi lưu lại trong nhau cũng như trong chúng ta những hình ảnh và kỷ niệm đẹp.
Đã là Mây Ngàn Phương nên sẽ lại tản mác trong không gian và thời gian để cùng man mác bên trời lãng đãng vào mây khói hợp tan ...
Ngọc Bích

Chỉ mượn thơ ta gửi tặng đời



Đôi dòng ghi lại trong trang web

Mượn bút đem thơ gửi tặng đời
Một chút tài năng dù kém cỏi
Hầu mong ghi lại để làm vui

Hàng hàng chữ gửi quê hương đó

Cùng xẻ chia chung mỗi đoạn đời
Trao gửi tâm tư vào giấy mực
Mà đem gửi đến tận tim người

Nợ nước nữ nhi sao trả nổi
Tình quê viễn xứ vẫn đầy vơi
Lời văn ôi vẫn còn rung động

Tình thơ bát ngát mãi muôn đời

Một góc trong tim vùng kỷ niệm
Tình riêng qua những góc buồn vui
Đây lời qua mấy dòng tâm lệ
Nét bút còn ghi nỗi ngậm ngùi .

Ngọc Bích

3.6.10

Khóc bạn Trưng Vương :


Khóc bạn Trưng Vương
Lương thị Nghệ vừa giã từ cõi tạm

Đêm qua tôi ngủ bỗng nằm mơ
Chợt thấy trường mình với bạn xưa
Áo trắng một thời vui thuở ấy
Sân trường bao sáng nắng chiều mưa

Nằm mơ mà bỗng lòng nghe lạnh
Tuổi vàng mây trắng mộng còn xanh
Bỏ lại thời xưa hồi kẹp tóc
Tiếc thời trung học thuở Trưng Vương

Chiêm bao mà .. thấy lại buồn hơn
Bạn cũ giờ đây kẻ mất còn
Đầu ngõ chợt nghe tin bạn đã...
Bỏ lại chồng con, bạn hữu luôn

Tin bạn ra đi, thật rất buồn
Qua làn hương mỏng nỗi cô đơn
Bạn nằm chốn ấy đâu còn biết
Tôi đứng đây mà nước mắt tuôn

Bạn biết không? Tôi chỉ kịp nghe...
Tin rằng ...bạn mới mất đêm kia
Sau khi bạn mất, còn chi nữa ?
Áo trắng Trưng Vương ngập lối về

Tiễn bạn lại nghe thương với tủi
Bạn mất bao nhiêu đứa ngậm ngùi
Bảo với nhau ...còn thương nhớ mãi
Lá vàng, lá rụng trước sau thôi

Bên một hàng cây dưới góc trời
Chiều nay lá rụng lẫn hoa rơi
Trường cũ bạn xưa còn , vẫn dấy
Đứng lặng đây cùng nhớ Nghệ thôi !!!

Các bạn Trưng Vương còn đứng lại bên nhau
và Ngọc Bích

19.3.10

Về lại chốn xưa


Về lại chốn xưa

Một sớm ta về lại chốn xưa
Niềm riêng, kỷ niệm nói sao vừa
Trúc đào xưa ngả nghiêng trong gió
Hoa nép bên đường giạt dưới mưa

Vẳng tiếng chuông chùa nghe thoáng vọng
Tưởng chừng như tận cõi xa đưa
Nghe lòng như mãi còn ghi dấu
Hồn lắng mơ về lại chốn xưa

Những niềm nhung nhớ phương trời ấy
Như có linh hồn đưa tiễn đưa
Xanh thắm bên đường mươi khóm trúc
Vàng đậm sân sau mấy gốc dừa

Trở về từ góc trời xa lắm
Nào biết đâu rằng cảnh khác xưa

Ngọc Bích

Goi người yêu dấu


Gọi người yêu dấu

Gọi anh, em ,gọi người yêu
Mình như một chút nắng chiều đang lan
Nhẹ trên những lũng hoa vàng
Cứ như giấc mộng nhẹ nhàng bay xa

Và rồi một buổi chiều tà
Êm đềm rồi cũng sẽ xa ta dần
Sao ta tránh nỗi tần ngần
Nhắc chi đến nữa những lần buồn vui

Tóc phai, sương nắng một thời
Non sông cùng những quãng đời phôi pha
Chỉ còn lại bọn chúng ta
Xin mời cùng cạn chén trà bên nhau.
Ngọc Bích

Những đồi sim tím tím ơi


Thành kính phân ưu
Cùng tang quyến của nhà thơ
Nguyễn Hữu Loan

Những đồi sim tím... tím ơi !

Nguyễn Hữu Loan mất, thật buồn! (* )
Hỏi thông Văn miếu có còn xanh không?
Nhĩ hà ôi ! hỡi dòng sông.
Bờ hào, Xã tắc, thấu lòng ta đau?
Núi Ba vì gió vi lau
Còn nghe nỗi nhớ nỗi đau kéo dài?
Sơntây nhắc đến ngậm ngùi
Miền quê bên ngoại những đồi tím sim
Nguyễn hữu Loan đã nằm im
Còn nghe giọt lệ mặn chìm qua môi
Phải chi tôi chẳng là tôi
Cho hồn thôi hết bồi hồi nhớ quê
Bao giờ cho đến ngày về ?
Những đồi sim chắc chẳng hề nhớ ta?
Thế mà lòng kẻ phương xa
Biết bao là nhớ gửi qua khung trời
Những đồi sim tím…tím tím ơi !
Ngọc Bích

(* những địa danh là những vùng đồi núi của tỉnh Sơn Tây nơi tác gỉa đã đi qua với những đồi sim tím đẹp và thơ mộng trong kỷ niệm của quá khứ )

22.2.10

Từ Bắc đến Nam

Nhà thơ Cung Diễm, Lê Diễm, Ngọc Bích ,anh chị Song Nhị,anh chị Đỗ Tiến Đức, nhà thơ Mạc phương Đình, nhà thơ Diên Nghị trong buổi gặp mặt đầu xuân tại San Jose CA
Tình thân giữa anh chị em luôn được duy trì bằng những buổi gặp lại nhau trong thân tình

Đại đa số anh chị em trong nhóm Cơ Sở Thi Văn Côi Nguồn cùng vui tham dự buổi kỷ niệm năm thứ 25 và phát hành giai phẩm Xuân Canh Dần 2010 của nhà văn nhà báo THỜI LUẬN Đỗ Tiến Đức tổ chức tại Nam Cali ngày 31- jan-2010

Trong Hình dưới từ trái qua gồm nhà báo Nguyễn Thanh Huy Santa Ana, nhà văn Diên Nghị , Ngọc Bích, Lê Diễm , anh chị Song Nhị, anh Thanh Thương Hoàng đến từ San Jose .

Sáng Mồng Một Tết

Sáng mồng một cũng đi làm
Nắng Xuân nhạt lắng trong sương sa mù
Nghiêng đầu kẻo tóc uớt mưa
Tóc chen sợi bạc, sợi xưa hạt huyền

Nhìn mưa đọng giọt mái hiên
Hoa đao rộ nở một bên cạnh rào
Bỗng nghe lòng chợt xôn xao
Thương thân viễn xứ dạt dào nơi đây

Nắng xuân hong nỗi nhớ đầy
Bên hiên hàng xóm ,ngọn cây lưng trời
Nuốt đi giọt lệ trên môi
Thế mà cũng đã nửa đời tha hương !

Bánh xe lăn nỗi chán chường
Thương thân lá rụng trên đuờng quạnh hiu
Lái xe , lái nỗi buồn theo
Chở thêm nỗi nhớ quê nghèo xa xôi

Ơ hay! mồng một Tết rồi
Ta đi làm, cuối nẻo đời trong mưa
Thế là.. .. hết sáng ,lại trưa
đến chiều về.. .. hết nắng. Thừa mùa Xuân
Ngọc Bích

21.2.10

Chỉ hai đứa mình thôi nhé


Gửi đến tất cả các bạn những tấm hình
Chỉ hai đứa mình thôi nhé.
Chúc tất cả các bạn lời cầu chúc cho một mùa xuân an bình và hạnh phúc
Ngọc Bích