13.10.10

Khóc Mẹ




Tặng người vừa mất Mẹ

Hôm đưa mẹ đến nghĩa trang

Ôi chao ! mắt đẫm hai hang lệ rơi

Thôi còn gọi tiếng : Mẹ ơi !

Thiên thu vĩnh biệt, một đời chia xa

Mặc dầu biết Mẹ đã già

Vẫn đau buồn Mẹ lìa xa địa cầu

Ngẩng lên nào thấy Mẹ đâu

Chẳng qua một đám hương sầu đó thôi

Nắng mưa Mẹ trả lại đời

Dối gian Mẹ trả cho người thế nhân

Cuộc đời như đám phù vân

Nhớ thương Mẹ mấy cũng ngần ấy thôi

Mây tan, trăng lặn sau đồi

Giọt sương trong nắng đọng rồi tan đi

Đằm đằm giọt lệ trên mi

Con còn ghi nhớ những gì Mẹ Khuyên

Mẹ về trong cõi vĩnh yên

Con giờ như kẻ đắm thuyền trên sông

Niềm thương , nỗi nhớ ngập lòng

Tan trong sương khói những dòng phù du.

Ngọc Bích

No comments: