Chỉ là người yêu.
Cuối tuần đã lạnh lại mưa
Làm cho sũng ướt hồn thơ rất nhiều
Ngoài hiên giọt giọt buông reo
Chợt nghe lòng lạnh với chiều mưa tuôn
Thế rồi mưa cứ từng cơn
Giọt to giọt nhỏ như tuôn mạch sầu
Yêu người chẳng hiểu vì đâu
Hàng mi chớp nhẹ giọt sầu trên môi
Lòng như giông bão tơi bời
Thuỷ chung mình vẫn đơn côi nhớ chàng
Mưa bay lòng cứ miên man
Nhớ về những mẩu chuyện tràn hôm xưa.
Ô kìa ! sao mới lạ chưa ?
Trời còn khi nắng khi mưa kia mà !
Sao mình yêu mãi người ta
Để cho mình mãi chỉ là « Người yêu » ?
Ngọc Bích
No comments:
Post a Comment