30.12.08


Hỡi người em gái.

Hỡi người em gái thuở Trưng Vương
Chân bước đi trên những ngả đường
Mưa nắng thời gian mờ xóa hết
Vẫn còn đôi nét thoáng quê hương
Ngọc Bích.

20.12.08

Làm sao níu cánh thời gian lại?



Theo bóng ngày qua thoáng nhẹ bay
Lãng đãng sương sa thấp hướng này
Trời thu cả khối sầu man mác
Phủ kín chiều nay khoảng trống đầy

Những buổi chiều khi nắng rất vơi
Cà phê tách cạn lại đầy thôi
Làm sao níu cánh thời gian lại ?
Để được cùng đi nốt quãng đời.

Nẻo đường nào đã bước chung đôi
Từ một nơi xa góc cuối trời
Nếu đốt biết bao nhiêu bó đuốc
Phỏng có tìm đâu được bóng người?

Cho nên ao ước thế mà thôi
Tất cả dành riêng chỉ một người
Trong cõi bao la vàø mãi mãi
Thời gian đôi cánh có ngừng trôi?

Ngọc Bích

15.12.08

Chỉ là người yêu


Chỉ là người yêu.

Cuối tuần đã lạnh lại mưa
Làm cho sũng ướt hồn thơ rất nhiều
Ngoài hiên giọt giọt buông reo
Chợt nghe lòng lạnh với chiều mưa tuôn

Thế rồi mưa cứ từng cơn
Giọt to giọt nhỏ như tuôn mạch sầu
Yêu người chẳng hiểu vì đâu
Hàng mi chớp nhẹ giọt sầu trên môi

Lòng như giông bão tơi bời
Thuỷ chung mình vẫn đơn côi nhớ chàng
Mưa bay lòng cứ miên man
Nhớ về những mẩu chuyện tràn hôm xưa.

Ô kìa ! sao mới lạ chưa ?
Trời còn khi nắng khi mưa kia mà !
Sao mình yêu mãi người ta
Để cho mình mãi chỉ là « Người yêu » ?
Ngọc Bích

6.12.08

Anh sẽ đến?


Hôm anh bảo em rằng anh sẽ đến
Khiến em chờ bên bến đợi thuyền anh
Vì đợi chờ nên thời khắc trôi nhanh
Anh chưa đến , chẳng là anh lỗi hẹn

Ngoài hàng hiên trời bỗng phủ đầy mây
Gió nhẹ nhàng mà xao động hàng cây
Em chờ đợi nghe chừng tim chợt lắng
Một chút gì đè nén lệ trào dâng.

Mới vào thu mà mây tím mùa đông
Ngoài trời xa một dòng sông vắng lặng
Những con đò xuôi bến nắng chiều trong
Gió thổi nhẹ xao xuyến lòng em gái

Nhìn thuyền trôi, sông nước còn tê tái
Đã chắc gì mà anh đến... đò qua
Anh lỡ hẹn hay là quên tới bến
Nước chảy xuôi làm lời hứa càng xa

Ngọc Bích

Áo đan trong buổi thu vàng


Màu quan san lá rơi đầy
Mùa thu đã đến nơi đây muộn màng
Áo đan trong buổi thu vàng
Gửi về mong sưởi ấm chàng đêm đêm

Nhặt bao lá rụng bên thềm
Lá rơi cùng với sầu lên ngút ngàn
Áo đan em gửi cho chàng
Đan theo nhung nhớ về chàng khôn nguôi

Xa nhau biết mấy thu rồi
Mùa mưa ai đếm hạt rơi thu vàng
Đếm bao mùa gió mưa đang...
Dập vùi quê mẹ từng trang sử buồn

Chiều nay gió lạnh từng cơn
Mưa tuôn dào dạt và buồn biết bao
Xa quê Em đếm thế nào
Giọt sầu, giọt nhớ tuôn trào trên mi

Mùa đông lạnh sẽ qua đi
Áo len anh nhận và ghi tấm lòng
Một mai trong cõi hư không
Quê hương , kỷ niệm còn trong tâm hồn

Xin anh mãi giữ và luôn
Nhớ về em dẫu trùng dương xa mờ
Đường len vụng, kiểu đơn sơ
Em đan theo cả giấc mơ tương phùng
Ngọc Bích

2.12.08

Tìm đâu trong coĩ sầu vô hạn



Bóng đã xế chiều, chắc quá trưa
Xa xa vang vọng tiếng chuông chùa
Mây bay thâm thấp qua đầu núi
Và nắng mỏng manh gió đổi mùa

Tìm đâu trong cõi sầu vô hạn
Ta với em chung kiếp sống thừa
Ngọn cây lá úa vàng hiu hắt
Đông đã về theo những gió mưa

Tuổi nào còn đếm mùa nhung nhớ
Ta đếm lòng ta với gió mưa
Em tóc vàng hanh mùa hạ cũ
Nắng đã thay màu buổi tiễn đưa

Ngọc Bích

Thèm mặc áo dài


Bữa nay thèm mặc áo dài
Đi guốc Phúc Khánh như hồi xưa xa
Rồi thêm chiếc nón...thướt tha
Tím tà áo lụa ,sao mà dễ thương!

Phủ trên mình cả giang sơn
Ôi chao ! chợt thoáng ngợp hồn nhớ thương
Tưởng như phảng phất mùi hương
Hoa đồng cỏ nội con đường miền quê

Lòng xao xuyến tựa cơn mê
Tay nâng tà áo chợt nghe nỗi buồn
Niềm mơ trên mái tóc buông
Dài trong gió khoảng sân trường ngày xưa

Nhưng mơ vẫn chỉ là mơ
Áo dài đang mặc tôi vừa thấy tôi:
Chỉ còn niềm nhớ khôn nguôi
Áo dài trắng, tím dưới trời ươm mơ

Trưng Vương ,Đồng Khánh chiều mưa
Nữ sinh một thuở tóc vừa chấm vai
Và bao nhiêu những chàng trai
Hiên ngang trên nẻo đường dài quê hương

Cùng đi chung đoạn đời đường
Mà giờ đây ...tóc điểm sương quê người
Áo dài, ôi đã một thời
Cạnh bên quân phục của người hùng anh

Đi vào trang sử rất xanh
Đã là dĩ vãng của mình của ta
Chiều nay dù ở nơi xa
Áo dài thèm mặc chỉ là nhớ quê.
Ngọc Bích

Phượng tím



Phượng tím nở cùng khắp đó đây
Từng chùm, chùm tím ngát trên cây
Những con đường lạ trồng hoa tím
Màu tím thật buồn man mác say

Hình như phượng tím phía chân trời
Phượng tím làm em nhớ ngậm ngùi
Nhớ xưa phượng đỏ cành xanh biếc
Mùa hè thương tiếc chiếc hoa rơi

Từng hàng phượng tím đứng chơi vơi
Cứ tưởng quê nhà ...ôi xa xôi
Phượng có nở đầy đường phố cũ
Một trời thương nhớ thắm muôn nơi

Ngày xưa hoa phượng đỏ đầy rơi
Là lúc hè về khắp mọi nơi
Từ buổi chiều nào xa cách mãi
Là lúc lòng ta rất nhớ người

Tuổi ngọc ngà ôi! mây nước trôi
Tuổi học trò ai cũng quá rồi
Phượng đỏ ngày qua tận cuối trời
Chỉ còn phượng tím đọng trong tôi

Chiều nay thung lũng đầy hoa tím
Mà chẳng tìm đâu phút ấm êm
Màu phượng tím đầy thương với nhớ
Phượng của...ngày xưa rụng ngát thềm

Ngọc Bích

Thà rằng



Dòng thu giọt giọt tuôn theo
Mình ta trên quãng đường chiều mưa tan
Mây buồn phủ khắp không gian
Với bao lá rụng ngập tràn tiếc thương

Người đi trong cõi vô thường
Trách người sao sớm Thiên đường viễn du
Để ta với tháng năm dư
Nhớ nhau đành gửi dòng thư khóc người

Nhớ từng giọng nói tiếng cười
Những ngày tháng của một thời chưa xa
Để chiều nay bóng xế tà
Ra vào chỉ một mình ta ,rất buồn !

Vàng thu trong những hoàng hôn
“Đời Phi Công” gió mưa luôn cùng người
“Tìm Nhau Từ Thuở ”xa xôi
Thà rằng mây tím đừng trôi ngang đầu..

Thà rằng ...nếu được gần nhau
Mãi như là thuở ban đầu xa xưa
Ta nguyền gom nắng góp mưa
Đổi nguyên quả địa cầu đưa người về

Ngọc Bích

Nhân dịp lễ 49 ngày của bà Cung thị Toàn phu
nhân của GS Toàn Phong Nguyễn Xuân Vinh

Rồi từ đây nhé


Tuổi đã vào thu, góp với đời
Tuổi vàng cuộc sống lững lờ trôi
Tuổi đời tăng mãi trong thầm lặng
Tuổi đá vàng phai đã một thời

Trời đã vào thu mộng úa vàng
Trời đầy mây trắng cõi mênh mang
Trời đem nhuộm tím mây trong nắng
Trời nhớ thương nên lá rụng vàng

Xuân đến em còn rất trẻ thơ
Hè sang em bảo tuổi mong chờ
Thu về em thấy vàng nhung nhớ
Đông nhẹ đang rơi chậm hững hờ

Để mỗi mùa qua lại cứ thêm
Khói nhạt sương bay mé cuối thềm
Rồi từ đây nhé thời gian đã
Qua vội vàng ôi khó kiếm tìm

Xin người thôi hãy giữ trong tim
Xuân biếc ,hè xanh vút cánh chim
Thu vàng quê cũ còn trong mộng
Đông hững hờ qua rất lắng chìm

Vẫn còn hồi hộp con tim
Vẫn mơ, vẫn nhớ trong tiềm thức ta
Quê hương dù rất mù xa
Vẫn in đậm nét trong ta trong người.

Ngọc Bích



Bài ca quan họ

. Một đêm mưa gió bão bùng
Cất lời tâm sự não nùng ta ca
Bằng lời Việt, tiếng nước ta
Bài thơ quan họ đậm đà nét son

Vẳng như tiếng hạc đầu non
Nhẹ nhàng gió thỏang qua muôn lá cành
Ngọt ngào thỏ thẻ chim oanh
Thì thầm nhỏ giọt ân tình mưa ngâu

Đoạn Trường ai đã quên mau
Gieo vần ai oán ngỡ đâu Thúy Kiễu
Xa quê trong buổi xế chiều
Không trung lơ lửng cánh diều đứt dây

Hồn quê phảng phất đâu đây
Câu hò, lời hát nhớ ngày chia xa
Tưởng chừng trở lại quê nhà
Bài ca quan họ đem ta trở về

Thả hồn trên nẻo đường quê
Ngâm câu thơ nhắc lời thề đầu non
Từ khi ngọc rớt xuông bùn
Bao người lưu xứ lòng buồn chưa nguôi

Nhớ về quê cũ phương trời
Tình quê vẫn quyện thắm vôi với trầu
Thời gian qua đã bao lâu
Tháng Tư Đen vẫn niềm đau một đời

Bài thơ quan họ mượn lời
Phổ vào cung bậc chơi vơi êm đềm
Trách người phủ bức màn đen
Nỡ tâm nhuộm đỏ, nhận chìm quê hương

Tơ tầm mãi vẫn còn vương
Đá mòn Sông cạn hận trường khó nguôi
Một lời Bạn hứa cùng tôi
Lấp sầu hận dựng xây đời đẹp thơ .

Ngọc Bích

Cảm ơn bà Huệ Thu


Huệ Thu thân mến
Bữa nay mình có vài tấm hình gửi qua để bạn coi cho vui nhen !
Cháu nôị mình rất là yêu thích trái bầu mà bạn cắt cho mình từ trên giàn bầu của bạn đó.Cháu nói chưa bao giờ thấy một thứ trái cây nào xinh đẹp và dễ thương như vậy
Do đó xin gửi bạn một vài câu thơ vui nhé :

Cảm ơn bà Huệ Thu

Huệ Thu cho một trái bầu
Đem về cất giữ ngõ hầu ngắm thôi
Thế rồi cháu nội gái tôi
Nhân hôm nghỉ lễ lên chơi thăm bà
Cháu tôi bé, bé nhất nhà
Thích ôi là thích xin bà tặng cho
Trái bầu xinh đẹp tròn vo
Xanh xanh như ngọc vừa to lại còn
Dễ thương như chú mèo con
Cháu ôm bầu chạy lon ton khắp nhà
Cảm ơn bà Huệ Thu nha
Bữa nào cháu lại thăm bà được không?

(Bạch Liên Brook Lynh Dodge )
Viết theo đúng những lời cháu muốn gửi đến bà Huệ Thu