23.9.08



Mênh mông thu vàng

Thưa anh ngoài ngõ sương mù
Chợt nghe như thể rằng thu đang về
Trạnh lòng nhớ cảnh miền quê
Trời đầy mây, cánh đồng hoe nhuộm vàng

Mây theo gió lộng thênh thang
Trên đồng lúa chín đượm hương thơm lừng
Và bao nhiêu lá cây rừng
Cũng vàng rơi rắc theo từng dáng thu

Lại thêm làn gió vi vu
Nghe chừng gió chuyển sang từ bến sông
Bàng hoàng trong cõi hư không
Thả hồn lữ thứ mênh mông xứ người

Ngọc Bích

____________ _________ _________

Immense Golden Autumn

Sire, outside in the lane it covers dim dew
Suddenly I feel the autumn that comes back
I am susceptible to miss countryside scene
There sky is fully cloudy, rice fields paint yellow

The cloud with the wind spaciously blows
In ripen rice fields we smell strong fragrance
Moreover, many forest leaves are there
They spit here and there with each fall gait.

Again, there is more a gust of wind fluttering
It seems that wind blows from river station.
Perplexed I am in the Nothingness
Inn passenger releases her immense soul in foreign country.

RGC 23-09-2008 (84.9)

15.9.08

Sống thật đơn sơ buổi xế tà


Cớ sao lại sợ tuổi ta già?
Hãy cứ xem mình thật trẻ nha
Lên xuống màng chi danh với lợi
Dọc ngang nào vướng bụi phồn hoa

Khi vui tìm đến thơ cùng nhạc
Lúc buồn lánh gió đụt mưa qua
Thong dong ta mãi còn vui sống
Hạnh phúc đơn sơ buổi xế tà

Ngày tháng trôi qua song cửa nhỏ
Cuộc đời là những chuyến xe qua
Hành lý lên xe là tuổi trẻ
Giã từ đem đến cuối sân ga

Có chăng một chút gì lưu luyến
Của lòng thân quyến lúc chia xa
Trong khi chờ đợi hoàng hôn xuống
Thân ái mời nhau một tách trà .

Xin hãy cùng vui , đời có hạn
Can chi mà ngại lại mau già !

Ngọc Bích

Thi sinh thứ 2 và còn tiếp...


Thơ chua Ngọc Bích

Chúc Mừng sinh nhật của em
Sơ sơ mới chỉ chòm chèm bẩy mươi
Bao mùa xuân đã qua rồi
Năm nay sáu chín em ngồi gửi thư

Thế rồi đến...bảy mươi tư
Hẳn rằng hoàn tất tờ thư kén chồng?
Trời ơi ! ngoảnh cổ mà trông
Các nàng đứng thật thong dong một hàng

Chúc mừng sinh nhật vừa sang
Tuổi già chúng tớ có màng ...đến ai
Mày râu các đấng anh tài
Mau mau mà xếp hàng dài nộp đơn.

Ngọc Bích

Nhận được đơn nộp của nhà thơ Nguyễn Tấn Bi, Gái Quê xin nộp vào hộp thư tuyển cử để các bạn cùng đoc và cùng xét đơn hỉ ???
Gái Quê

Nghe tin sinh nhựt của em
Tuổi mình tính kỹ tròm trèm bảy mươi
Chuyện gì cũng đã qua rồi
Vẫn còn gân cốt mới ngồi viết thư

Sao chờ tới bảy mươi tư?
Càng sớm càng tốt nộp thư làm chồng
Già rồi sớm đợi chiều trông
Hồ sơ đầy đủ thong dong vaò hàng

Cuối đời đừng mộng cao sang
Càng già kinh nghiệm mơ màng cùng ai
Cần gì hào kiệt anh tài
Nghe tin tuyển lựa …hàng dài chen vô

Nguyễn Tấn Bi
Tiếp theo là đơn dự thí cuả nhà thơ Dương Quân gửi Ban Giám Khảo Cổ

CHÚC MỪNG SINH NHẬT


Chúc mừng sinh nhật của em

Gởi theo một nụ hôn mềm đầu môi

Xuân còn bất tận trên đời

Hoa còn thắm mãi cho người dệt thơ.


Bờ mơ, bến mộng, tương tư

Biết đâu là mối duyên tơ thắm hồng

Nhớ người sớm đợi, chiều trông

Đôi đường xa cách cho lòng ngổn ngang


Năm này sinh nhật lại sang

Biết em có hẹn đá vàng với ai?

Bao nhiêu hương sắc, thi tài

Mắt xanh có ghé phương này hay không?


DƯƠNG QUÂN

12.9.08

Giới thiệu bạn mới vào trang Thơ NB




Ngọc Bích xin trang trọng giới thiệu đến quí thân thi hưũ về một số bạn Thơ tham dự vào trang blogs cua QuêSơnTây để chúng ta có thêm bạn và cũng để quí bạn thưởng lãm những bài thơ có thể là tiêu biểu của những nhà thơ bạn của chúng ta.
Để mở đầu, Ngọc Bích xin được giới thiệu về ba Thi Khách gồm:
Nhà thơ Nguyễn Tấn Bi
Nhà thơ Nguyên Hà
Nhà thơ Dương Quân với những tác phẩm mà các thi hữu đã ưu ái gửi về Trang Thơ Ngọc Bích, rồi đây với lòng yêu thơ có thể chúng ta sẽ có thêm một số bạn thơ khác nữa cũng chung vui với chúng ta nếu còn có duyên thơ với nhau.
Một lần nữa xin trang trong mời quí thân thi hữu cùng đọc và cùng vui chung.
Gái Quê Ngọc Bích

HỎI NGƯỜI EM GÁI MỚI QUEN



Anh ở Long An, em ở đâu
Quê người trôi dạt gặp quen nhau
Giọng em âm â’m tình Sông Hậu
Đất miệt vườn xanh thẫm sắc màu

Thấp thoáng hình như đôi mắt em
Một trời miệt thư’ nép mi rèm
Đôi môi e ấp phù sa đỏ
Duyên dáng làm sao mặt chữ điền

Em bỏ ra đi từ dạo đó
Góc trời quê cũ đẫm can qua
Súng mùa ly loạn dù im tiếng
Nghĩa sống tình người vẫn xót xa

Em nhơ’ đồng xanh con cá quẫy
Nước dòng sông Cưũ ngọt tình quê
Đêm đi dở “ðo’” trên đồng vă‘ng
Leo lét đèn khuya rọi lối về

Lâu lắm anh chưa về Long An
Phương trời tù bạt cánh chim ngàn
Vẫn thương vẫn nhơ’ về nơi đo’
Tấm đệm Long Cang mướt cọng bàng

Son phấn nơi đây lấp tão tần
Giày cao gót nhún nhẫy đôi chân
Kem thoa vùi lấp hương đồng nội
Áo mỏng không đầy phủ tấm thân

Em gọi chị mình bằng tiê’ng “chê’“
Quê miền đất mũi ,miệt Cà mau
Trên đường lưu lạc mai còn gặp
Chắc đổi thay nhiều kho’ nhận nhau

NguyỄn Tấn Bi

Chờ nghe Oanh hót



Nhớ vườn xưa, líu lo Oanh chợt đến
Gợi thì thầm nhắn nhủ giữa rừng cam
Nắng hanh vàng, Oanh vẫn còn lưu luyến
Để hồn thơ lơ lửng chẳng dám màng !

Trong tự tại, lắng nghe lời Oanh hót
Dư âm còn lay động hạt mưa phùn
Năm canh dài, thoáng mơ màng bên cửa
Tiếng Oanh buồn thỏ thẻ, chạnh nhớ mong ..

Lòng ao ước kề bên nhau gang tấc
Rồi nghìn trùng xa cách chẳng được yêu
Như cánh chim lạc loài theo với gió
Vẫn chờ Oanh ríu rít nắng hanh chiều .

Nầy Oanh hởi ! dẫu vướng trời mây rộng
Chớ quên lời hẹn ước dấu tình buồn
Ta vẫn đợi, vẫn chờ bên lối mộng
Dắt dìu nhau, quên hết nỗi vấn vương .

Ta chẳng muốn xoáy vào cơn gió lốc
Để tan thành mây khói, lạnh đông về
Thầm nguyện ước mùa xuân hoa chớ rụng
Nằm chờ nghe Oanh hót dưới trời khuya .
Nguyên Hà
Năm 2008

Trên bãi biển





Ta cứ ngỡ quay về trong cổ tích
Gặp Nàng Tiên đi lạc xuống trần gian
Giữa muôn trùng mây cao và biển rộng
Em ngồi đây, bờ cát nắng huy hoàng.

Em rực rỡ như tượng thần Vệ Nữ
Nét diễm kiều, dáng công chúa Tiên Dung
Ta chẳng được như tên chài họ Chữ *
Chờ em ban một mối giải tâm đồng.

Em là gió, là mây, hay là tuyết?
Là thịt da thơm ngát cõi trần ai?
Là tóc, môi...những đường cong diễm tuyệt
Khiến hồn ta ngây ngất mộng chương đài.

Ta ao ước dang vòng tay biển rộng
Đem bao la ôm ấp tấm thân ngà
Ta muốn trải lòng ta trên cát ẩm
Nơi em nhìn từng đợt sóng thăng hoa.

Ta gọi gió thay cho lời nhắn nhủ
Tấm tình ta dào dạt tiếng ru em
Ta mượn nắng mong manh từng sợi mỏng
Dâng cho em sưởi ấm đóa môi mềm.

Ta muốn góp muôn kỳ hoa, dị thảo
Xây vườn thơ, lầu mộng, gác văn chương
Và trân trọng mời em lên ngôi báu
Cho thần dân mê đắm cảnh thiên đường.

Nhưng ta biết: xa ngoài tầm tay với
Em cao sang, đâu phải của loài người
Nên ta ghép bài thơ này rất vội
Chỉ tôn thờ, chiêm ngưỡng mãi mà thôi.

DƯƠNG QUÂN

10.9.08

Hình như thu mới vừa sang




Chiều đi chầm chậm vào đêm
Trong hơi se lạnh nhớ em thật nhiều
Ngoài hiên vàng lá tiêu điều
Đường chiều hun hút chìm theo cuối ngày

Mình anh đứng với hàng cây
Buồn và nhớ những tháng ngày bên em
Xa rồi những buổi chiều êm
Mùa thu này cũng áo len ,khăn quàng

Tìm hơi ấm thuở tan hàng
Vàng thu ngày cũng vội vàng qua mau
Cốm xanh , hồng đỏ cau trầu
Quả phù trang bụi phủ màu thời gian

Người yêu dấu, đã sang ngang
Và anh Vượt Sóng vẫn mang lời thềà
Mùa thu nào …sẽ trở vềà
Thanh bình câu hát vọng nghe êm đềm

Mẹ ngồi hong tóc bên thềm
Đếm lóng tay nỗi buồn lên càng nhiều
Hoa cau rụng trắng bay theo
Những linh hồn đã phiêu diêu cuối trời.

Đã thôi lưu lạc xứ người
Đã về từ khắp phương trời lãng du.
Và hình như mới chớm thu
Hơi sương còn đọng , mây mù vừa tan

Cuối vườn lãng du




San Jose nắng mong manh
Và mưa rất nhẹ nơi thành phố xa
Phủ gần trắng mái tóc ta
Đọng trên mi lại vỡ òa trong tim

San Jose nắng êm đềm
Và hơi ấm có về miền quê ta ?
Nắng vàng bên những cội hoa
Chao ôi ! nắng bỗng nhạt nhòa trong tim ?

San Jose nắng , mưa thêm
Và người lưu xứ vẫn tìm về đây
Nắng mưa qua biết bao ngày
Mà niềm nhung nhớ vơi đầy mỗi thu

San Jose sáng sương mù
Và chiều vàng khói âm u ngợp hồn
Ai đem gom lá thu buồn
Vun vào một nẻo cuối vườn lãng du ?

Ngọc Bích