25.6.08
Dưới trời hoa tím
Nhẹ nhàng hoa tím rơi rơi
Như câu lục bát với lời thương mong
Thuở xưa má đỏ môi hồng
Bềnh bồng tóc thả lơi trong khói mờ
Hương trời ai kết thành thơ
Cho lòng ai bỗng mộng mơ ươm vàng
Lang thang trong ánh hôn hoàng
Trời đầy mây tím hoa ngàn tím theo
Và ai trong giấc mộng chiều
Buông trôi dĩ vãng , thả diều tương lai
Vui đi rồi... một ngày mai
Thoảng qua như giấc mộng dài mà thôi
Ngọc Bích
Em đi
Thôi thì...
Thôi thì...thôi trách người dưng
Chỉ mong coi nhẹ ...chưa từng quen nhau
Bây giờ và cũng xưa sau
Thì thôi... như lúc ban đầu chưa yêu
Thôi thì...phía ấy mưa chiều
Đã trôi, xóa biết bao nhiêu hẹn về...
Những lời ,những chữ xưa kia
Thì thôi... đừng nhắc để nghe lòng mình
Thôi thì ...dẫu một chút tình
Sao người mãi chẳng hiểu mình . Riêng ta
Trách mình, chẳng trách người xa
Thì thôi ... xin hãy quên ta ,ơi người !
Thì thôi ! Ta đã quên rồi
Thôi thì thôi nhé một thời rất xa
Bây giờ người của nguời ta
Với ta vĩnh viễn đã là... người dưng .
Ngọc Bích
Trách anh
Sớm đợi chiều trông
Nón nghiêng che nửa hoàng hôn
Phải chi che được nỗi buồn đang tan
Nón che nửa buổi chiều vàng
Và hôm nay nắng nhẹ nhàng buông lơi.
Hình như nắng cũng nhớ người
Thêu trong nỗi nhớ khung trời đầy mây
Ước gì gói chút nắng này
Gửi về bên ấy rằng đây chút lòng
Của người sớm đợi chiều mong
Và người yêu dấu chờ mong một người.
Ngọc Bích
20.6.08
Anh đi từ đã lâu rồi
Anh đi, từ đã lâu rồi
Và em còn nhớ anh ơi một chiều
Tưởng chừng như thuở còn yêu
Và em đã hớp rất nhiều men say
Nhớ từ tay nắm bàn tay
Tưởng như trái đất ngừng quay mấy vòng
Mà trong một nụ hôn hồng
Cả ngàn nhịp đập tim rung rộn ràng
Từ hôm nắng tắt thu vàng
Anh đi rồi , nụ hoa vàng thôi bay
Em về tay nắm bàn tay
Đôi môi mím chặt từ ngày vắng anh
Vào thu trời vắng mây xanh
Kể từ khi đã mất anh thật rồi
Em bây giờ vẫn bên trời
Thân côi , góa phụ lẻ đôi từ ngày...
Date: Thursday, June 19, 2008, 4:36 PM
Chiều hè thơ thẩn ...Cali
Sàigòn nhỏ, những buớc đi âm thầm
Từ miền xa ghé về thăm
Bạn ngày xưa cũng âm thầm lệ rơi
Cầm tay nhau nhắc chuyện đời
Bạc đầu mới thấy tiếc thời dấu yêu
Bolsa cũng có những chiều
Sao mang máng giống ít nhiều quê hương
Chợt nghe lòng bỗng dưng buồn
Nhớ Saigòn với đoạn đường đã qua
Chiều hè của những năm xa
Tuổi thơ dưới bóng trăng và quê tôi.
Những mùa hè đỏ phượng rơi
Tháng tư trắng cả khung trời tang thương
Saigòn mưa nắng thất thường
Tôi yêu, yêu cả con đường đẫm mưa
Saigòn thương mấy cho vừa
Cho tôi gửi chút tình chưa phai nhòa
Chút gì có thể rất là...
Vừa thương, lẫn nhớ chưa... xa Sàigòn.
http://quesontay. blogspot. com
Summer evening I wander in California
Little Saigon, I silently step forward
From far and remote place I visit
My old friends also make tear shedding.
Hand in hand we recall life stories,
With gray hair, we regret our beloved time.
Bolsa also has evenings,
A little bit similar more or less to our country.
Suddenly we all feel sad,
We miss Saigon with past stretches of road.
Summer evenings of past years far,
Our childhood was under twilight and in countryside.
Summer seasons with falling flamboyant flowers
The April bleaches all miserable sky framework
Saigon it is rainy or sunny abnormally
I love, love also the wetted road by rain.
How adequately I love Saigon.
Please let me send a bit my love not fading yet.
Something it may be considered,
We get a mixture of love and missing feeling not far Saigon.
RGC 20-06-2008 (85.2)
17.6.08
Kỷ niệm
Nhặt trong tay chiếc lá khô
Bỗng nhiên nhớ đến một bờ sông xưa
Nhẹ nhàng những giọt mưa thưa
Cũng làm ta nhớ buổi đưa tiễn người
Thế rồi nhìn cụm mây trôi
Nhắc ta nhớ đến khi trời vào thu
Lững lơ lãng đãng sương mù
Gói tròn niềm nhớ đến mùa xa xăm
Kỷ niệm xưa rất âm thầm
Biết bao hình ảnh tháng năm hẹn hò
Lá rơi rơi rất tình cờ
Tự nhiên lệ cũng hoen mờ đôi mi
Ngọc Bích
Vạt nắng bên thềm
Buổi sáng sương đầy vương tóc em
Vàng hang nắng mới lướt bên thềm
Hai phương xa cách đầy nhung nhớ?
Một bóng in dài bóng lặng im
Anh ! những lời xưa có nhớ không?
Còn em, giữ mãi vẫn bên lòng?
Chỉ nghe và nhớ riêng anh nói
Xa cách cho lòng thêm nhớ mong
Chắc hẳn rằng anh chưa dễ quên
Những dòng những chữ rất êm đềm
Những câu thương nhớ cơ hồ rất...
Em đã ghi vào trong trái tim
Buổi sáng nhìn chim bay có đôi
Bên nhau vui hót đổi trao lời
Nắng thu Vạt nắng vàng hiu hắt
Bên thềm xao xuyến nhớ anh thôi
15.6.08
Gửi về nơi Chân trời tím
Quê hương tím cõi xa mơ
Tím trong niềm nhớ tím mờ đôi môi
Tím lan xa nửa cuộc đời
Mà như tím cả khung trời riêng ta
Tình yêu màu tím thiết tha
Ấu thơ tím cả gần xa ruộng đồng
Nắng xưa đã tím mênh mông
Tình yêu tím ngắt bềnh bồng áng mây
Từ đi mây tím còn bay
Giờ đây đã tím đôi tay vụng về
Trong làn khói tím đê mê
Hương trà tím cả trăng thề trước song
Tím đêm dài mái tóc bồng
Tím thôi giờ đã mềm lòng ai chưa?
Hình như hoa tím dưới mưa
Phía “Chân trời tím” còn thừa xa xôi
Hết yêu màu tím mất rồi
Tím tình yêu của một thời đã xa
Tím ngày xưa của hai ta
Anh ơi màu tím nhạt nhòa trong tôi
Ngọc Bích
Giá em đừng mặc áo lam
Giá em đừng mặc áo lam
Cái màu áo ðã từng làm khổ tôi
Cái màu áo ðã một thời
Từng làm ðiêu đứng bao người như tôi
Ðể bây giờ cuối cuôc đời
Áo lam nay ðã thành người .. cố nhân
Bao nhiêu mông ước tan dần
Chï còn lại chút nắng xuân quê người
Áo lam nào ðã lìa đời
Áo lam nào ðã cuối trời tha hương
Áo lam nào vượt trùng dương
Áo lam nào cûng tiếc thương xuan thời
Ngày xưa, ôi rất xa xôi
Và tôi, nay đã nửa đời tha huong
Ðã đi khắp những nẻo đường
Vẫn tìm màu áo Trưng Vương thuở nào
Vẫn nghe lòng rât xôn xao
Mỗi khi gặp lại .. ..người áo lam.
Ngọc Bích
Tấm ảnh .
Chao ơi tấm ảnh thời son trẻ
Giờ đã vàng theo buổi xế chiều
Đâu đo hình như lời dĩ vãng
Trở về từ một chốn thương yêu
Tấm ảnh làm em nhớ rất nhiều
Những ngày tháng cũ, nhớ bao nhiêu
Những tên tuổi tưởng mờ hư ảo
Gom góp vào đây mỗi một điều :
Kỷ niệm gồm chung ,giờ tất cả
Những lá vàng, xanh rụng ít nhiều
Khi gió tung bay về lối nhớ
Rừng là bè bạn , cõi thương yêu.
Ngọc Bích
Phượng tím
Phượng tím nở cùng khắp đó đây
Từng chùm, chùm tím ngát trên cây
Những con đường lạ trồng hoa tím
Màu tím thật buồn man mác say
Hình như phượng tím phía chân trời
Phượng tím làm em nhớ ngậm ngùi
Nhớ xưa phượng đỏ cành xanh biếc
Mùa hè thương tiếc chiếc hoa rơi
Từng hàng phượng tím đứng chơi vơi
Cứ tưởng quê nhà ...ôi xa xôi
Phượng có nở đầy đường phố cũ
Một trời thương nhớ thắm muôn nơi
Ngày xưa hoa phượng đỏ đầy rơi
Là lúc hè về khắp mọi nơi
Từ buổi chiều nào xa cách mãi
Là lúc lòng ta rất nhớ người
Tuổi ngọc ngà ôi! mây nước trôi
Tuổi học trò ai cũng quá rồi
Phượng đỏ ngày qua tận cuối trời
Chỉ còn phượng tím đọng trong tôi
Chiều nay thung lũng đầy hoa tím
Mà chẳng tìm đâu phút ấm êm
Màu phượng tím đầy thương với nhớ
Phượng của...ngày xưa rụng tim thềm
Ngoc Bich
14.6.08
Hoàng hôn nhớ nhà.
Trời sắp sang chiều
Chắp đôi tay tím giọt buồn
Tím trong gió thoảng khói hương bụi trần
Nhớ người tím cõi phù vân
Đôi dòng thơ tím một vần vấn vương
Mây bay tím nẻo vô thường
Áo ai tím giữa quãng đường đơn côi
Cánh hoa tím đã một thời
Và tình yêu tím của người...tôi yêu
Giờ đây trời sắp sang chiều
Cho lòng còn nhuộm tím nhiều ước mơ
Ngọc Bích
Nếu.
Nếu anh có những niềm vui
Chỉ xin đừng nhắc đến thời yêu em
Nếu anh hạnh phúc êm đềm
Xin anh nhớ lại lời em nguyện cầu
Nếu mai mốt hết yêu nhau
Chỉ vì định mênh thương đau thôi mà
Nếu anh đi với người ta
Tránh con đường cũ lá hoa đầy thềm
Nếu anh đi với người yêu
Chỉ xin anh nhớ một điều này thôi
Màu hoa tím dưới khung trời
Dành riêng kỷ niệm cho người anh yêu
Nếu anh có một buổi chiều
Ngồi bên người ấy ngắm diều bay cao
Nếu người ấy hỏi tại sao ?
Xin anh cho biết diều vào bóng đêm
Cánh diều xa vút lắng chìm
Ấy là chính lúc anh tìm về em.
Ngọc Bích
7.6.08
Subscribe to:
Posts (Atom)