Em buồn lại nhớ quê hương vô chừng
Tơ trời vương nắng rưng rưng
Tơ trời như phủ lên từng ngọn cây
Mây buồn phủ trắng từng mây
Mây buồn như cũng phủ đầy lầu thơ
Quê hương em đó bây giờ
Quê hương xa tắp bên bờ đại dương
Gió hình như thoảng mùi hương
Gió hình như gợi nhớ phương xa vời
Biết tìm đâu nữa nụ cười
Biết tìm đâu những bóng người tha hương
Chiều nay nhìn áng mây vương
Chiều nay lòng nhớ quê hương ơi lòng
Một mình em giữa mênh mông
Một mình em giữa ...ôi dòng lệ tuôn.
Ngọc Bích
No comments:
Post a Comment