Mà sao bối rối khi người cầm tay
Đã qua rồi tuổi thơ ngây
Mà sao lòng cứ ngất ngây bàng hoàng
Ngẩn ngơ khi nhớ đến chàng
Vấn vương khi viết đôi hàng...về ai
Đưa tay vuốt sợi tóc mai
Nhẹ nhàng gợi nhớ đến người hôm xưa...
Ước gì có một buổi trưa
Êm đềm như những phút giờ vui qua.
Phải chăng mình nhớ người ta?
Hỏi thầm người có biết ta nhớ người ?
Ngọc Bích