Em cười mà mắt bỗng cay
Anh: Quê hương cũ bao ngày tháng qua
Vì anh giờ đã rất xa
Triệu người lưu xứ chan hòa nhớ anh
Em buồn mắt bỗng long lanh
Hạt thương hạt nhớ, hạt dành để yêu
Vì anh nỗi nhớ tăng đều
Kết thành những hạt sớm chiều chờ mong
Mặt trời vẫn mọc phía đông
Vàng reo ngấn nước, lệ lòng vẫn tuôn
Về bên anh dẫu hoàng hôn
Chắt chiu từ một nẻo hồn tương tư .
Ngọc Bich
No comments:
Post a Comment